
có ánh đèn, cô dừng xe lại, tiến lên gõ cửa.
“ Hi Nhiên?”. Mới hô lên, bên trong liền có âm thanh rõ ràng truyền ra.
“ Lại Linh sao?” Là Lâm Hi Nhiên. “ Xin lỗi, phiền em đi vào từ cửa sau nhé”.
“ Ừ” Lại Linh đi về phía hẻm sau, nhìn thấy cửa phòng bếp nửa có rèm che, đưa tay đẩy ra, chỉ thấy Hi Nhiên vừa lúc đem đồ ăn bỏ vào trong mâm. “ Anh hôm nay…tay anh làm sao vậy?”. Nhìn đến bàn tay trái bị quấn băng
đến cẳng tay của Hi Nhiên, cô quan tâm hỏi thăm.
“ Không có gì”. Anh cười, bưng hai cái mâm cùng Lại Linh đi ra khỏi phòng bếp vào trong cửa hàng trống không.
“ Trời ạ……” Vừa nhìn thấy tình trạng thảm hại bên trong, cô không nhịn được kêu lên.
Chỉ thấy bên trong bàn ghế đảo lộn, cốc chén bình trà vỡ tan tành, đầy đất
vương vãi mảnh vụn. Mặc dù không có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng khoa
trương như vậy thật giống như là động đất cấp 5 vừa đi qua.
Khó trách anh ấy lại kéo cửa xuống.
“ Hi Nhiên, Anh……..” có thể nào là bị cướp không?
“ Không có việc gì”. Anh kéo cô đến rồi chỉ chỗ ngồi xuống, cũng chỉ có
nơi này là còn nguyên lành, xem ra là anh vì cô đặc biệt sửa sang lại
qua. “ Anh đói rồi, chúng ta ăn cơm trước……”. Đưa cho cô chiếc đũa cùng thìa.
Không thể để cho anh đói bụng, cô chờ đợi đến khi thấy anh ăn được nửa bàn cơm mới mở miệng đặt câu hỏi:
"Hôm nay trong tiệm đã bị đoạt sao?"
“ KHông phải”. NGhĩ đến cái gì, anh đứng lên, rót hai cốc nước đá trở lại.
“ Có người tới quấy rối?”. Rất không có khả năng, bởi vì anh căn bản không có kẻ thù, khả năng là tìm nhầm người thì lớn hơn.
“ Ừ……là có người tìm đến Quyết, bị quá kích động”. Mặc dù có thể nói là
thân hữu quá mức nhớ nhung nhưng cũng không cần phải thô lỗ đến mức bắt
cóc người đi, thậm chí trong tiệm còn đuổi theo anh như là chơi trò chơi vậy. Hi Nhiên nghiêng đầu cười nói.
“ Tìm Quyết?”. A, có phải
là cậu nhân viên là sinh viên trẻ đẹp trai đó không “ Dù là như vậy,
cũng không thể động thủ tổn thương người vô tội chứ”. Cô nhìn chăm chăm
mảng trắng trên tay anh. Oan có đầu, nợ có chủ, không phải sao?
“ Cái này?”. Anh nhìn theo ánh mắt cô giải thích: “ Không phải bọn chúng
động thủ, là anh không cẩn thận thôi”. Khi bọn hắn đuổi theo, trong quá
trình chạy không may bị mảnh vụn cứa vào.
"Nhưng người khởi
xướng vẫn là những cái...kia người!" Cô tức giận, động vào tay của anh, động tác cũng rất nhẹ."Có đau không?" Cô rũ mắt.
"Không biết,
chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Anh cười, cầm ngược tay cô, ngạo mạn
nói: “ Anh cũng không có thua thiệt gì, bọn họ đồng ý trả phí sửa sang
lại toàn bộ cửa hàng”. Xem ra gia thế của Quyết cũng không tệ lắm,
những người đàn ông kia mặc đồng phục giống như đặc vụ, toàn thân màu
đen
Lại Linh ngưng mắt nhìn anh, bén nhạy nhận thấy được điều gì đó.
“ Anh……anh đang tức giận?”. Gặp loại tay bay vạ gió này, người bình
thường cũng sẽ nổi giận, hơn nữa Hi Nhiên lại rất có cảm tình với gian
phòng này bởi đây là phòng tự tay anh thiết kế…….Mặc dù cô chưa bao giờ
nhìn thấy anh phát giận, nhưng dường như ngay cả loại cảm giác đó cũng
chưa bao giờ có.
“ Không có”. Anh nâng khóe môi ôn ôn nhu nhu cười,
thuần khiết lại sạch sẽ “ Mặc dù chỉ hư vài chỗ, nhưng anh nghĩ thừa cô
hội này hoàn sửa chữa lại hoàn toàn, đại khái phải đóng cửa tiệm ngừng
kinh doanh một tháng”. Thuận tiện liên lạc bạn bè tới tham dự, cùng cử
hành một việc lớn, dù sao tiền là cũng do người khác trả.
“
Hả?”. Vậy nghĩa là một tháng này anh ấy sẽ không cso thu nhập rồi. “ Vậy anh…..”. Cô biết nhà trọ là do anh thuê, giống như là thuê phòng, đến
nước này, anh ấy ứng thế thế nào đây?
“ Anh làm sao?”. Anh dịu dàng hỏi
Hiện tại coi như là thời cơ tốt để mở miệng sao? Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
“ Nếu như kinh tế có khó khăn, anh cứ nói với em, em có thể giúp anh”.
Dường như không có thời điểm nào quan trọng hơn thời điểm này để nói đến việc quan trọng như thế này.
"Kinh tế. . . . . . Có khó khăn?". Lâm Hi Nhiên cúi đầu tự định giá một lát, cuối cùng hiểu ra là Lại Linh đang lo lắng cái gì. Anh nghiêng người, mỉm cười bên tai cô nói mấy
câu.
"Cái ── cái gì?". Cô nghe xong, dùng ánh mắt khó tin nhìn
anh. “ Làm sao anh…….Tại sao anh có thể lại có nhiều tiền như vậy?”. Mặc dù cô có khoảng 4-5 năm tiền lương, đáng ra là phải nhiều hơn anh,
nhưng đằng này, không như cô tưởng tượng, anh có nhiều hơn như thế nữa.
Trà phường này làm sao lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế? Số tiền này từ đâu mà có?
“ Anh đầu tư một ít vào cổ phiếu”. Anh không keo kiệt giải đáp
“ Cổ phiếu?”. Mặc dù công ty cũng phát hành cổ phiếu, nhưng cô chưa quen
thuộc hình thức này. “ Anh lúc nào thì bắt đầu chơi cổ phiếu vậy?”
“ Trong nước thôi. Em không nhớ rõ sao? Anh lần đầu tiên mua được máy
nghe chính là nghe thông tin phân tích tài chính, hay là ngày đó, lúc
trở về trường học làm rơi phiếu báo điểm”. Anh dư thừa tiền cũng sẽ đầu
tư, coi như là mua cổ phiếu đầu tư dài hạn.
Lúc đầu chỉ là tò mò với những con số trên máy tính, rồi sau đó từ từ có hứng thú, lâu
hơn một chút, cùng bạn bè đầu tư kiếm tiền ch