Ái Quả Tình Hoa

Ái Quả Tình Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321183

Bình chọn: 9.00/10/118 lượt.

i chơi, cháu đi nghe điện thoại xong, sẽ trở lại đây với hai bác.

Lão Khưu vỗ vỗ lên ghế sofa cười cười nói:

- Không có điện thoại đâu, bác mời cháu đến để có chút việc cần bàn.

- Vâng.

Phi vâng dạ một tiếng bèn ngồi xuống, bà Khưu mở lời trước:

- Nghe nói ngày nay cháu xuất viên, nên vợ chồng bác đến rước cháu đây.

- Cám ơn bác. Theo cháu nghĩ...

Lão Khưu nhịp nhịp ống bíp nói:

- Phú nói với bác, sau khi xuất viện, cháu đi Cao Hùng làm việc phải không?

Phi sững sờ giây lát, sau đó chàng quyết định:

- Vâng, cháu muốn đến đó làm việc, bởi được người bạn mời.

Lão Khưu lặng lẽ giây lát, sau cùng nói:

- Bác đã hiểu nhiều về tâm sự của cháu, nên phải tôn trọng sự quyết định đó. Nếu vì vấn đề con Bân Bân thì cháu không nên đi xa mà làm gì. Nhiều lắm là một tháng nó sẽ đi Nhật bổn. Trước đây bác đã nói với cháu: ngoại trừ vấn đề không gả Bân Bân cho cháu mọi việc đối xử không khác chi trước kia, bởi bác không có con trai, nên xem cháu như là con trai của bác.

Phi cúi đầu nói:

- Cháu biết vậy, nên cảm tạ Ơn bác muôn phần, nhưng trong lòng của cháu thấy hổ thẹn, cháu chẳng những không giúp được gì công ơn dạy dỗ, trái lại còn gây cho bác không biết bao tai họa...

- Cháu có gây tai họa gì đâu, trái lại cháu xử sự không lầm lỗi một điều nào cả.

- Tố Tố đã nói với cháu về vấn đề có liên quan đến cơ xưởng của bác Hùng, nếu không nhờ bàn tay của viện trưởng thì...

- Đó là việc đã qua, cháu không nên tự trách lấy mình. Cháu cũng biết rõ việc Vương Cách bị lợi dụng, nếu Vương Cách không trốn thoát, chúng ta đâu có biết ác ý của đối phương, cũng như làm sao xử dụng những vấn đề họp báo để thâu lượm được kết quả tốt đẹp. Trái lại, chúng ta nhờ đó mà chuyển nguy thành an.

- Theo cháu nghĩ, nếu không có Vương Cách thì đối phương lấy ai mà lợi dụng những chủ ý phá hoại được, vả lại, nếu vấn đề trở nên tốt đẹp đi nữa thì cháu cũng chịu trách nhiệm trên phương diện tinh thần.

Khưu viện trưởng cười cười nói:

- Có gì mà khác biệt về chuyện Vương Cách đâu?

- Nhưng đối với cháu cảm thấy không giống nhau.

- Hiện giờ việc đó đã qua rồi, chúng ta khỏi cần bàn đến nữa. Bác với bác gái cháu đến đây, chủ ý tiếp rước cháu xuất viện, ngoài ra còn một việc cần bàn với cháu.

- Dạ, cháu xin nghe lời chỉ dạy của hai bác.

Hai vợ chồng lão Khưu nhìn chăm chú vào Phi, lão nói:

- Sau khi cháu đến y viện, cháu còn nhớ cháu đã nói cháu có bà ngoại phải không?

Nghe đề cập đến bà ngoại, mắt chàng sáng lên nói:

- Dạ, cháu vẫn nhớ bà ngoại của cháu.

- Cháu có nhớ bà ngoại cháu họ gì không?

Phi lắc đầu nói:

- Cháu không được biết, cháu chưa nghe nói đến lần nào. Cháu chỉ còn nhớ ông ngoại họ Tần, do má cháu cho biết.

- Bác nghĩ là cháu không biết họ của ngoại cháu, bà ấy đúng ra là họ Khưu.

- Họ Khưu? Tức là cùng họ với viện trưởng?

Lão Khưu mỉm cười nói:

- Chẳng những cùng họ, mà bà ấy chính là chị cả của bác nữa.

Phi ngạc nhiên, nhưng chàng vẫn không hề tin. Lão Khưu lại nói tiếp:

- Bác nói rõ không dấu giếm điểm nào. Gia đình của bác từ trước rất nghèo, cha mẹ mất sớm, không có anh em, bác đã lìa gia đình từ thuở bé, đến cầu học ở Bắc Kinh. Sau bác lại đến học tại Nhật bổn, rồi đến Đài Loan làm y sĩ. Trong lúc bác trôi nổi để học hành, bà chị đã có chồng về sống ở miền Đông Bắc, khi chiến tranh bùng nổ, bác và bà chị đã mất hẳn liên lạc nhau. Khi Đài Loan được vững vàng, từ Nhật bổn bác được người ta trao cho điều khiển một y viện tại Đài Loan. Nào ngờ khi đại lục chìm trong khói lửa chiến tranh, bà chị cũng chạy sang Đài Loan. Nhưng buồn thay hai chị em không có dịp gặp nhau, cho mãi đến sau này, nhân một dịp may có người quen cho bác biết tin tức của bà chị. Khi bác tìm đến nơi thì bà đã bệnh nên qua đời rồi. Do đó, bác mới biết bà chị còn hai đứa con và một người cháu, người đó chính là cháu đây, vậy cháu không phải là đứa con côi đâu, cháu là cháu ngoại của chị cả của bác, cũng là thân thích của bác.

Phi nghe đến đây, đôi mắt chàng ứa lệ, lão Khưu tiếp:

- Sau đó khá lâu bác tìm kiếm con cháu của bà chị, hai người con trai kia đều không phải giòng chánh, bác có tiếp xúc mấy lần, sau cùng, bọn họ đoạn tuyệt sự quan hệ. Khi tìm ra cháu, không ngờ cháu chính là một học trò của bác. Bác quyết định vun bồi cho đứa cháu ngoại của bà chị, để thay làm người thừa kế sản nghiệp của bác. Bác không muốn cho cháu biết trước sợ làm mất ý chí tự lập của người trai. Bác mới tính đem Bân Bân để cầm chân cháu, khi đôi bên kết hôn, bác sẽ đem sự thật ra mà cho biết. Nhưng bác không ngờ, tự nó lại tìm người khác mà kết hôn...

Phi nghe đến đây, chàng mới biết vì sao từ trước Khưu viện trưởng đối xử với chàng quá tử tế, chàng cũng biết tại sao trong trường học sinh giỏi rất nhiều, mà viện trưởng đối với chàng rất đặc biệt? Chàng nghĩ vợ chồng viện trưởng đã già, lại sắp sống trong cảnh lạnh lùng, cũng như Bân Bân bỗng nhiên lại kết hôn ngoài ý muốn của hai vợ chồng lão, lại phải một đi nơi quá xa, khiến cho vợ chồng già ủ rũ và thương cảm, chàng lau lệ và an ủi vợ chồng lão:

- Bác không nên buồn rầu, Bân Bân chọn lựa không lầm lẫn,


Lamborghini Huracán LP 610-4 t