Teya Salat
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328202

Bình chọn: 9.00/10/820 lượt.

ân vương’ thật là khó đọc, nếu có thể giống lúc trước chỉ gọi ngươi là Nam Cung thì dễ nghe hơn.”

Mộc Cao Phi cũng cười lạnh: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngày đó làm cho Nhan Nhan trở thành người của ngươi, là vì ta lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ, nhưng ngươi cũng đừng quên thân phận của mình, nếu một ngày kia nàng biết được, chỉ sợ đến lúc đó nàng sẽ không còn là người của ngươi nữa?”

“Thân phận của ta?” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nói, “ Thân phận của ta thật sự rất rõ ràng, xác thực không giống Dự thân vương phức tạp như vậy. Bất quá cũng may Dự thân vương chung quy cũng chỉ có vài thân phận, thế mà lại nói ta.”

“Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngươi thật sự là kẻ đa mưu tuc trí, ngươi cũng biết tinh tường rằng hiện nay thời cơ còn chưa chín muồi, ta tạm thời không nói cho Nhan Nhan tất cả mọi chuyện, cũng sẽ không cùng ngươi tranh đoạt nàng, nhưng một ngày kia, nếu Nhan Nhan thấy rõ bộ mặt thật của ngươi, nàng nhất định sẽ là người của ta.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Lúc trước, ta quyết định đẩy nàng vào lòng ngươi, ta sẽ không hối hận, chỉ cần nàng vẫn là nàng, ta sẽ không bỏ cuộc.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười lạnh nhìn hắn rời đi, thản nhiên nói: “Nếu hiện nay ngươi còn vọng tưởng tranh giành cùng ta, thật sự là ý nghĩ kỳ lạ .”

Nắng sớm mờ mờ, Tịch Nhan từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngủ bình yên.

Không biết bao nhiêu lần nàng nhìn hắn gần như vậy, trong lòng nàng vẫn giống như nai con lạc bầy, khắc chế không được cảm giác tim đập thình thịch. Tịch Nhan chậm rãi nâng tay lên, cách mặt hắn một khoảng, miêu tả khuôn mặt hắn, mũi này, môi này, cằm dưới này......

Khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, nhưng lại mang theo một chút bất đắc dĩ cùng chua xót.

Cho đến hôm nay, nàng vẫn không thể đoán được hắn.

Dù nàng đã bày tỏ mọi chuyện, đặt toàn bộ tín nhiệm trên người hắn, hoàn toàn mở rộng nội tâm, ỷ lại hắn, quấn quít lấy hắn, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự sủng ái của, biến bản thân thành kẻ nhát gan, trở nên si ngốc, đều là bởi vì đối với hắn không xác định rõ.

Có lẽ trước mặt hắn nàng xác thực hồ đồ, nhưng không đến mức ngu ngốc -- nếu muốn nàng tin tưởng hắn đối xử tốt với nàng không vì lý do gì cả, nàng làm không được.

Rõ ràng biết tình yêu của hắn không thuần túy, nàng vẫn không nhịn được càng hãm sâu.

Trong mắt bỗng nhiên ẩm ước, Tịch Nhan chậm rãi ngồi dậy, vốn định làm hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn làm kinh động hắn.

Mặc dù vừa mới tỉnh ngủ nhưng con ngươi hắn vẫn thanh minh, tỉnh táo như trước, giống như vĩnh viễn không có mê ly cùng mông lung. Hắn cũng ngồi dậy, ôm lấy thắt lưng của nàng: “Sớm như vậy nàng dây làm chi? Hôm qua uống rượu, nàng có cảm thấy đau đầu không?”

Tịch Nhan cười lắc lắc đầu: “Rượu trong sơn trang này vô cùng tốt, say rượu như thế nhưng cũng không có tri giác. Ta chỉ muốn đi ra ngoài dạo một chút.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ liền gọi ngưới tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu. Trong lúc Tịch Nhan búi tóc sơ được một nửa, hắn đã mặc xong y phục, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của tổng quản sơn trang: “Thất gia, Cửu gia phái người mang văn kiện khẩn cấp đến.”

Được Hoàng Phủ Thanh Vũ cho phép, lập tức liền có người đem văn kiện tiến vào, hắn có ý bảo đem văn kiện đặt trên bàn, còn mình lại khí định thần nhàn rửa mặt.

Trong lòng Tịch Nhan lại sinh ra tò mò, đứng lên đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy văn kiện hướng về phía hắn giơ giơ lên: “Đây là văn kiện khẩn cấp, chàng còn không mau mở ra xem?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nở nụ cười: “Nàng muốn xem thì có.”

“Chàng không muốn xem sao?” Trong đôi mắt đẹp của Tịch Nhan ánh lên một tia giảo hoạt, “Ta giúp chàng mở ra nha?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ có ý bảo tùy nàng, Tịch Nhan liền mở ra tấu chương dày cộm, nhưng vừa đọc được hai hàng, liền nhịn không được thay đổi sắc mặt.

“Mặt mày nàng nhăn thành như vậy xem ra không phải tin tức gì tốt.”

Hắn chỉ cười nhẹ, đưa khăn cầm trong tay cho thị nữ, liền đi tới bên cạnh bàn chuẩn bị dùng điểm tâm.

Tịch Nhan nghiêng đầu nhìn hắn một cái: “Vậy chàng đoán là tin tức gì.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ tự tay múc cho nàng một chén cháo gạo nếp, sau một lát trầm ngâm, cười nói: “Chắc là lão Ngũ được phong làm thái tử?”

Tịch Nhan nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, nàng nhìn tấu chương mật cầm trong tay mấy lần, xác nhận niêm phong vẫn chưa bị ai chạm vào, kinh ngạc nói: “Không phải chàng đã biết từ sớm rồi chứ?”

Hắn đưa tay kéo nàng qua, làm cho nàng ngồi trong lòng mình: “Nhan Nhan, ta cả ngày ở cùng một chỗ với nàng, làm sao ta biết được những chuyện xảy ra cách ngàn dặm xa xôi chứ?”

Tịch Nhan vẫn chưa chịu dừng tại đây, chỉ cảm thấy có chuyện gì không đúng, sau một lát mới bừng tỉnh đại ngộ: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng đã sớm biết ý muốn phụ hoàng về việc lập thái tử trong lúc này sao?”

Hắn nhấc mi, từ chối cho ý kiến.

“Vậy vì sao chàng --” Tịch Nhan nhìn hắn, nhửng lời còn lại trong nàng cắn môi ngậm chặt trong miệng.

Vốn muốn hỏi hắn vì sao biết rõ bản thân rất có hi vọng trở thành thái tử, lại trễ nãi thời gian trở lại kinh thành để tranh thủ cơ hội.