Snack's 1967
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326475

Bình chọn: 10.00/10/647 lượt.

au đến.”

Vẻ mặt Đạm Tuyết có chút ngưng trọng, cước bộ nhanh hơn.

Đến Tây viên, lại chỉ thấy một cô bé Xảo nhi không nói được, Tịch Nhan không nhịn được cau mày: “Chỉ có một mình ngươi hầu hạ sườn Vương phi thôi sao?”

Xảo nhi gật đầu, lại khoa tay múa chân giải thích, Tịch Nhan xem cũng chẳng hiểu, nên chỉ kéo Đạm Tuyết lập tức đi vào phòng.

Nguyệt Nha Nhi vừa mới ngồi dậy dựa vào giường, ánh mắt thẩn thờ, vẻ mặt ảm đạm, tựa như thất hồn lạc phách.

Tịch Nhan và Đạm Tuyết vừa vào phòng liền thấy dáng vẻ của nàng, sau đó nhìn nhau, Đạm Tuyết tiến lên phía trước, ngồi vào mép giường: “Nguyệt Nha Nhi?”

Nguyệt Nha Nhi lo lắng nhìn nàng một lúc lâu, giống như vừa mới nhận ra nàng, cực kỳ khó khăn nhoẻn miệng cười: “Đạm Tuyết tỷ tỷ.” Cuối cùng, mới nhìn về phía Tịch Nhan đang đứng kế bên, chần chờ một lát, rồi hơi gật đầu.

Tịch Nhan cười nhẹ nhàng: “Nguyệt Nha Nhi, ta nghe nói sức khỏe của muội không tốt, nên đến thăm muội. Giờ sao rồi, có đỡ hơn chút nào không?”

Vẻ mặt Nguyệt Nha Nhi chợt dại ra, chỉ cảm thấy trong đầu cực kỳ hỗn loạn, trong lòng rõ ràng biết bản thân không ổn, nhưng lại không còn cách nào đành nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, đa tạ Hoàng hậu nương nương.”

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, tất cả đều quay qua nhìn, hóa ra là một nha hoàn, cầm theo một giỏ thuốc bước vào, sau khi hành lễ, nói: “Nô tỳ phụng mệnh Thập Nhị gia, nên đến đưa thuốc cho sườn Vương phi.”

Cả người Nguyệt Nha Nhi cứng đờ, ánh mắt chăm chú nhìn vào giỏ thuốc.

Thị nữ bưng chén thuốc ra, dâng lên trước mặt Nguyệt Nha Nhi: “Sườn Vương phi, Vương gia dặn nên uống thuốc sớm.”

Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi dĩ nhiên tuyệt vọng đến mức không cách nào hình dung được, Tịch Nhan thu hết tất cả vào mắt, chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng lúc càng đậm, nhìn dáng vẻ của nàng, rõ ràng biết trong chén là thuốc gì, nói cách khác, nàng biết Thập Nhị muốn bỏ đứa bé này, nhưng vì sao, cũng không ngăn cản hay có bất kỳ phản kháng nào?

Đáy mắt Đạm Tuyết hoàn toàn đông lạnh, cũng nhìn nàng.

Hồi lâu sau, Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc vươn tay đến. Có trời biết, đến tột cùng nàng đã dùng nhiều khí lực lắm mới có thể khống chế tay mình không run, nay, nàng tự tay mình xóa bỏ sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình!

Có lẽ, đây là báo ứng, là báo ứng thật sự.

Nàng nhìn màu nâu của thuốc, chậm rãi nhắm mắt lại, tuyệt vọng, nhưng cũng đành ngửa đầu uống cạn.

Tịch Nhan than nhẹ một tiếng, nhẹ đến không thể nghe thấy, vẻ mặt Đạm Tuyết càng thêm trong trẻo mà lạnh lùng.

Nguyệt Nha Nhi vừa uống xong chén thuốc, dường như tay không còn sức nữa, chén ngọc cứ thế mà rơi xuống cạnh giường, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Thị nữ kia cuống quýt thu dọn sạch sẽ, lui ra ngoài.

Nàng ngã trở lại giường, không còn chút sức lực nào, thậm chí muốn lấy sức để ứng phó Tịch Nhan và Đạm Tuyết cũng không thể.

“Nguyệt Nha Nhi, đứa bé trong bụng muội, có phải của Thập Nhị đệ không?”

Giọng nói Đạm Tuyết rành rọt mà lạnh lùng, bình thản cực độ, nhưng bỗng dưng tận đáy lòng của Nguyệt Nha Nhi lại dậy sóng. Nàng lập tức mở to mắt: “Đạm Tuyết tỷ tỷ?”

“Muội đừng nói với ta rằng muội không biết chén thuốc vừa rồi là gì, muội đừng nói với ta là muội không biết bản thân minh có thai!” Ngữ điệu của Đạm Tuyết vẫn bình tĩnh như trước, nhưng thanh âm lại lạnh thêm vào phần, “Vì sao muốn bỏ đứa bé?”

Trong đáy mắt của Nguyệt Nha Nhi là sự hoảng hốt và tiều tụy, không biết nên đáp lại thế nào.

Rốt cuộc Tịch Nhan không nhịn được đành bước lên: “Đứa bé có phải của Thập Nhị đệ không?”

Nguyệt Nha Nhi hoảng hốt gật đầu.

Sắc mặt Tịch Nhan bỗng dưng biến đổi: “Vậy thì muốn bỏ đứa bé đi, là ý của đệ ấy ư?”

Dừng hồi lâu, Nguyệt Nha Nhi lại gật đầu.

Tịch Nhan nhất thời giận dữ, xoay người liền đi đến cửa phòng, vừa mới bước ra ngoài, tức khắc thấy Thập Nhị đang chậm rãi bước tới.

Thập Nhị thấy nàng, nghĩ chắc là nàng muốn rời đi, liền tiến lên hai bước, vừa định mở lời, đột nhiên Tịch Nhan lại vung tay lên, đánh thẳng vào mặt hắn!

“Bốp” một tiếng, mặt Thập Nhị hơi run lên, lo sợ nhìn Tịch Nhan trước mặt: “Thất tẩu?” “Bốp” một tiếng, Thập Nhị lo sợ nhìn Tịch Nhan đứng trước mặt: “Thất tẩu?”

Tịch Nhan tức giận đến mức muốn rơi nước mắt: “Cái tát này, là ta thay Thất ca của đệ đánh, đánh vì đệ lúc nào cũng khiến chàng lo lắng!”

Thập Nhị dần dần hồi phục tinh thần từ cái tát vang dội đó, thần sắc trở nên ảm đạm, thản nhiên nói: “Thật không?!”

“Đệ có biết gần đây Thất ca của đệ vất vả nhiều lắm không? Nạn lũ lụt, dân chúng Hồ Quảng phải trôi dạt khắp nơi, mỗi ngày mỗi đêm chàng đều quan tâm, mỗi ngày chỉ có thể nghỉ ngơi một hai canh giờ, đệ đã không thể giúp được chàng thì thôi đi, trái lại, còn mang đến cho chàng thêm lo lắng!” Ánh mắt Tịch Nhan đau đớn vô cùng, “Ngày tấn công vào Đại Sở, Thất ca đệ đã đáp ứng đệ nhất định sẽ tha cho Nguyệt Nha Nhi, cho nên, mặc dù Nguyệt Nha Nhi ở sơn trang uy hiếp tính mạng của ta, Thất ca đệ vốn không hề truy cứu, ngược lại, còn giúp đệ giữ muội ấy lại. Là chính đệ tự mình buông tay, nếu đã thế, nay đệ lại dây dưa với muội ấy làm