XtGem Forum catalog
Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329682

Bình chọn: 10.00/10/968 lượt.

ạ”

Trong lòng Linh Hi nhịn không được hơi vui mừng, trở lại phòng, sắc mặt Thúy Trúc trầm giống như mây đen trên trời: “Không được đi. Tiểu thư à, chẳng lẽ người không biết bản thân đang bị thương sao?”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, huống hồ là đối phó một buổi yến tiệc, chắc cũng không có việc gì đâu” Linh Hi đến ngồi ngay trước bàn trang điểm, “Em mau đến chải tóc cho ta đi”

“Nếu không có việc gì thì đừng đi! Dù sao, việc người có đi cùng hay không, Thập Nhất gia cũng không cần, có gì đâu chứ!” Thúy Trúc lầu bầu, ngồi bất động một bên.

Linh Hi bất đắc dĩ thở dài: “Vậy được rồi, ý em là muốn ta tự chải tóc phải không?.” Sau đó, nàng liền hơi nhấc cánh tay bị thương lên, lập tức thấy cơn đau ập tới, trên trán, mồ hôi lạnh chỉ trong nháy mắt túa ra.

Thúy Trúc thấy thế, cuống quít chạy đến đè tay nàng lại: “Được rồi, được rồi, ai bảo người là chủ chứ!”

Đợi cho xe ngựa dừng ở cửa cung, Linh Hi mới phát hiện ra cái gọi là đến mừng sinh thần Dung phi, chẳng qua chỉ là một yến tiệc bình thường. Trong bữa tiệc có đương kim hoàng thượng Hoàng Phủ Thanh Vũ, Cửu gia Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhất và Thập Nhị, còn nữ quyến cũng chỉ có hai Sườn phi của Cửu gia và nàng mà thôi.

Linh Hi bước lên hành lễ, Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ vào vị trí cạnh Thập Nhất rồi cho nàng ngồi xuống, nói: “Chỉ là tiệc gia đình bình thường thôi, Thập Nhất đệ muội không cần giữ lễ tiết quá”

Linh Hi cảm tạ, rồi mừng thọ Dung phi, xong xuôi mới đến ngồi cạnh Thập Nhất.

Dáng vẻ của hắn ở trước mặt các huynh đệ, thật ra so với cùng nàng thì có thể rõ ràng thấy được là hoàn toàn khác nhau, ôn nhuận, trầm ổn lại chu đáo, còn lúc cùng nàng thì vẫn luôn giữ dáng vẻ lạnh như băng.

Chẳng qua, khi ánh mắt hắn đảo qua nàng, cũng vẫn là lạnh lùng. Ngoài việc thân phận là hoàng đế, thật ra Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không có gì đặc biệt, tuy vậy Linh Hi cũng bất giác cảm thấy không được tự nhiên, nhưng đến giữa tiệc, hắn liền đứng dậy rời đi, chắc là hắn cũng biết bản thân nhất định sẽ khiến Dung phi, Cửu gia và gia quyến thấy gò bó. Nhưng Linh Hi cũng đoán hắn nhất định cũng nghĩ như vậy, bởi vì từ sa khi khai tiệc, nàng chẳng hề động đũa lần nào. Không phải bởi vì ngại gì đâu, mà là do tay bị thương, thật sự không cho phép nàng cử động nhiều, mỗi lần vừa nhấc tay, là cơn đau lại kéo đến.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đi rồi, không khí trong điện quả nhiên lập tức thoải mái hơn rất nhiều, mấy huynh đệ bọn họ vẫn giữ dáng vẻ như lúc đầu, uống rượu chơi đoán số, còn sườn phi của Cửu gia rốt cuộc cũng nói cười vui vẻ với Dung phi.

Chỉ có nàng, giống như người ngoài cuộc bình thường ngồi yên một góc.

“Thập Nhất tẩu?” Bên cạnh, Thập Nhị đột nhiên gọi nàng, thật ra Linh Hi cũng hơi giật mình một chút, cũng may nhìn ra được vị Thập Nhị gia này tính tình tùy hứng, liền cười lên tiếng: “Thập Nhị đệ”

Thập Nhị tránh ánh mắt lạnh lùng trên gương mặt thờ ơ của Thập Nhất, tiếp tục cùng Linh Hi nói chuyện: “Đồ ăn này không hợp khẩu vị của tẩu sao? Đệ thấy tẩu chưa động đũa lần nào cả. Lần trước, yến tiệc ở điện Vinh Hoa cũng vậy, tẩu vốn chưa ăn gì, thức ăn trong cung không hợp khẩu vị của tẩu sao?”

Thật ra hắn vốn có ý tốt, nhưng Linh Hi lại sợ Thập Nhất nghĩ mình phiền phức, nên xua tay cười nói: “Đương nhiên không phải rồi, thật ra tẩu đã ăn không ít rồi” Sau đó, nàng cố tự cầm lấy đôi đũa, chịu đựng cơn đau, gắp đại đồ ăn trước mặt bỏ vào chén mình, rồi bỏ vào miệng trước sự chứng kiến của Thập Nhị, nhưng lại cảm thấy cơn đau ở vết thương trên tay đau đến mức chết lặng đi luôn.

Thập Nhị cười phì, rồi nhìn thoáng qua gương mặt nàng, kinh ngạc nói: “Thập Nhất tẩu, sắc mặt tẩu không tốt lắm, không khỏe sao?”

“Không có” Linh Hi bèn dùng tay che mặt mình, trong lòng không nhịn được thầm trách ánh mắt nhạy bén của vị Thập Nhị gia này. Vì che dấu sắc mặt tái nhợt, nàng đã dùng nhiều son phấn hơn thường ngày, cũng không nghĩ là vẫn bị nhìn ra.

Đột nhiên, từ phía sau có một bàn tay bay đến, chụp mạnh vào ót của Thập Nhị: “Đệ bớt nói chuyện vô nghĩa chút đi được không hả?”

Giọng nói của Thập Nhất cũng chẳng lạnh băng như mọi lần, chắc là vì người trước mặt là huynh đệ, nhưng mà Linh Hi lại thấy lòng mình thấy cảm kích, ngẩng mặt lên nhìn hắn, lộ ra một nụ cười. Thập Nhất chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, lại lập tức nhìn Thập Nhị: “Trong đại điện vẫn còn vài tấu sớ đó, đệ dùng cơm xong thì nên đi đến đó chú ý một chút”

Nghe vậy, Thập Nhị liền dở tính trẻ con, lớn tiếng nói: “Huynh đúng là chẳng có lương tâm, bản thân không đi làm, lại còn muốn giao hết cho đệ!”

Thập Nhất lại chẳng thèm để ý đến hắn, trong lòng Linh Hi chỉ cảm thấy buồn cười, hơi ngước lên nhìn Thập Nhị một chút, trong ánh mắt hiện lên tia cổ vũ.

Thập Nhị tiếp nhận ánh mắt rồi lùi về sau, lại cúi đầu, dùng giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để Thập Nhất có thể nghe thấy, nói: “Tướng công của tẩu lúc nào cũng vô lương tâm thế đó, Thập Nhất tẩu, tẩu phải cẩn thận đó”

Vô lương tâm sao? Chân mày Linh Hi tỏ vẻ khó hiểu, nở nụ cười.

Tức khắc sau, Thập Nhất lại nổi trận lôi đình, đứng lên kéo tay