
ại cho Thất ca của ngươi đi.”
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ một thoáng trở nên sắc bén, phun ra những chữ cơ hồ có thể đông thành băng: “Ngươi nói gì?”
Tịch Nhan cười khẽ: “Sao vậy, lần trước không phải ngươi chạy tới nơi này nói phải trả nàng lại cho Hoàng Phủ Thanh Vũ sao? Ta thấy Đạm Tuyết là một nữ tử thông minh, nhất định có thể giúp cho Thất ca của ngươi, nên mới miễn cưỡng thu nhận nàng. Chính là đã lâu như vậy, nhưng chưa thấy ngươi thực hiện lời nói của mình, vì vậy ta mới hỏi.”
Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ hận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay gắt gao nắm chặt lại thành hai nắm đấm nổi cả gân xanh, tức giận hét lớn: “Hoa Tịch Nhan, ngươi đừng ỷ Thất ca sủng ngươi...... Điều gì nên, điều gì không nên nói, tốt nhất nên suy nghĩ rõ ràng! Ta chỉ nể mặt của Thất ca, nếu ngươi dám ở trước mặt Đạm Tuyết nói bậy nói bạ điều gì, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Những câu nói này đều chứa ngữ khí hận nàng đến tận xương, Tịch Nhan nhịn không được tò mò: “Thật ra tất cả đều là do ngươi nói ra sao lại trách ta? Nếu như Đạm Tuyết thật sự đối với Thất gia hữu tình, ta rất vui khi có thêm một tỷ muội tốt.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời xanh mét, nắm đấm giơ lên cao.
Tịch Nhan mắt thấy nắm đấm của hắn sắp sửa rơi trên người mình cũng không né tránh, nhưng không ngờ đột nhiên có một người lao ra, giúp nàng ngăn nắm đấm kia lại, cùng với tiếng la thống khổ vang lên: “Cửu ca, huynh muốn đánh chết ta sao, dùng lực mạnh như vậy.”
Dĩ nhiên người vừa lao ra là Thập Nhất. Hoàng Phủ Thanh Thần đang trong cơn thịnh nộ bị hắn ngăn lại như vậy, lạnh lùng liếc Thập Nhất một cái, xoay người bỏ đi.
Thập Nhất lúc này mới chậm rãi đứng thẳng dậy, xoa xoa ngực mình nhìn về phía Tịch Nhan: “Thất tẩu, tẩu không sao chứ?”
“Đệ không sao chứ?” Tịch Nhan nhìn mặt hắn có chút biến sắc, không khỏi lo lắng Hoàng Phủ Thanh Thần dùng khí lực mạnh như thế nào.
Thập Nhất lắc đầu, cười nói :“Thất tẩu, tẩu đừng so đo với Cửu ca, thật ra bản chất huynh ấy không phải như vậy, nhưng từ sau khi gặp gỡ Cửu tẩu, con người liền thay đổi...... Ai, không nói nữa, ngày mốt chính là Trung thu, đến lúc đó Thập Nhất sẽ kính Thất tẩu một ly, lúc ấy sẽ bảo Cửu ca xin lỗi tẩu, nhưng xin Thất tẩu đừng đem chuyện hôm nay nói cho Thất ca biết.”
Tịch Nhan đương nhiên sẽ không nói cho hắn rồi, liền gật gật đầu, nói tiếp: “Tất cả các ngươi hình như đều sợ Thất ca?”
“À......” Thập Nhất cười cười, gãi gãi cái gáy, xoay người bỏ chạy.
Còn lại Tịch Nhan một mình đứng trong hoa viên, nhớ tới Trung thu sắp đến, nụ cười trên mặt rốt cục dần dần biến mất, đứng thất thần trong hơi lạnh của gió thu. Mười lăm Tám tháng, Trung thu, là ngày cả nhà đoàn tụ.
Trong hoàng cung, hoa tươi trang hoàng khắp nơi, không khí hoà thuận vui vẻ, náo nhiệt phi phàm. Ăn uống linh đình, đàn sáo réo rắt.
Lần đầu tiên Tịch Nhan được gặp Hoàng đế Bắc Mạc, cũng chính là phụ thân của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Rất uy nghiêm, có khí phách đế vương, so với đế vương trẻ tuổi của Tây Càng Hoa Quân Bảo...... Mỗi người một vẻ.
Tịch Nhan bề ngoài tỏ vẻ bình thản, cúi đầu hướng đũa về phía đĩa rau trước mặt, nhưng do trong lòng có tâm sự nên gắp rất nhiều mà một miếng cũng chưa ăn.
“Nhan Nhan.” Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, đè chiếc đũa của nàng hướng về phía trước, mỉm cười nói, “Đĩa của nàng đầy rồi kìa.”
Tịch Nhan giật mình phục hồi tinh thần lại, bật cười ha ha tự giễu bản thân mình, giương mắt nhìn hắn: “ Uy nghiêm của phụ hoàng chàng làm ta kinh sợ.”
Hắn nhìn nàng thật sâu, khóe môi khẽ nhếch, không nói gì thêm, lẳng lặng uống rượu.
Tịch Nhan lúc này mới cúi đầu dùng bữa, ánh mắt bất giác quét qua bội ngọc bên hông hắn.
Không biết vì sao, trong suốt yến hội, Hoàng Phủ Thanh Vũ uống rất nhiều rượu, một ly lại thêm một ly. Khi cung nữ dâng lên bầu rượu thứ ba, Tịch Nhan nhìn hắn, ánh mắt không khỏi mang theo sự lo lắng: “Chàng làm sao vậy?”
Hắn chỉ nhìn nàng cười, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: “Nhan Nhan, chẳng lẽ nàng không hy vọng đêm nay ta uống say sao?”
Tịch Nhan cả kinh, nhưng nhìn thần sắc của hắn căn bản nhìn không ra manh mối gì, liền hừ khẽ một tiếng: “Thân thể là của chàng, chàng thích uống thì uống, ta hy vọng chàng say gì chứ.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, tiếp tục uống rượu.
“Lão Thất.” Ngồi phía trên, Hoàng đế tựa hồ cũng chú ý tới hắn liên tục uống rất nhiều rượu, mở miệng nói, “Sao đêm nay uống nhiều như vậy?”
Trong ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ đã có thần sắc mê ly: “Phụ hoàng, trong lòng nhi thần hôm nay rất vui.”
Hoàng đế nhìn hắn một lúc, sau đó ninh mi nói: “Nói bậy, vui mừng đến nổi không giữ quy tắc, không để ý bản thân mình uống rượu nhiều như vậy sao? Người đâu, đưa Thất hoàng tử đi noãn các nghỉ ngơi đi.”
Ngay lập tức liền có cung nữ tiến vào, đỡ Hoàng Phủ Thanh Vũ đi ra ngoài điện, Tịch Nhan thấy thế, cũng lập tức đứng dậy cáo lui.
Trong noãn các rất sạch sẽ thoải mái, không trung tràn ngập hương thơm ngát, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa vào đến tựa hồ liền say, ngã vào trên giường không mở mắt nổi.
Tịch Nhan tiếp nhận