
àng Phủ Thanh Vũ đã lâu không nghĩ đến những chuyện cũ ngày đó, không nghĩ tới thì ra trong lòng Tịch Nhan vẫn còn nhớ kỹ, hơn nữa cũng không phải không thèm để ý. Hắn cúi đầu thở dài, đem đầu của nàng đặt ở ngực mình, cất tiếng dỗ nàng ngủ.
Đến lúc Tịch Nhan phải uống thuốc lần nữa, lúc này nàng mới cảm giác mình đã ngủ thẳng đến buổi chiều,khi tỉnh lại cả người cũng rốt cuộc thanh tỉnh, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng: “Ta muốn uống nước.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ theo lời nàng liền lấy nước lại, giúp nàng uống xong, mới đỡ nàng nằm lại xuống giường.
Tịch Nhan nằm trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn: “Hậu sự của công chúa Tấn Dương ổn thỏa rồi chứ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ gật đầu, thấy trong mắt nàng lấp lánh lệ quang, biết nàng suy nghĩ cái gì, liền cười nhẹ: “Nàng ngủ cả một ngày, làm ông ta phải ở trong sảnh đợi nửa ngày.”
Tịch Nhan mạnh mẽ ngồi dậy: “Ông ta?”
Khóe môi Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên gợi lên, vươn tay giúp đỡ nàng đứng lên.
Ra khỏi nội tẩm, còn chưa đi vào trong sảnh, liền nghe được tiếng cười của Bất Ly cùng với thanh âm trầm thấp ám ách của nam tử.
“Ngoại công xấu lắm!” Âm thanh lên án của Bất Ly đột nhiên vang lên, vừa xoay đầu, nhìn thấy Tịch Nhan đang đứng ở cửa, lập tức chạy đi qua, “Mẫu thân, ngoại công xấu lắm, ngoại công lừa Ly nhi!”
Tịch Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lăng Chiếu đang ngồi trong sảnh, khẽ cắn môi dưới.
Lăng Chiếu cũng chậm rãi đứng dậy, hồi lâu sau mới gian nan nở nụ cười: “Nhan Nhan, con khỏe chưa?”
Cũng không biết trải qua bao lâu, tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn đỡ phía sau vai của Tịch Nhan. Cảm giác được sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay của hắn, Tịch Nhan mới cực kỳ thong thả tràn ra một chút ý cười hiếm hoi.
Từ xa xa tiếng chuông buổi trưa từ lầu chuông cổ lâu truyền đến, chầm chậm vang xa, xuyên qua khắp mọi nơi trong hoàng cung, lúc truyền tới Dực Khôn cung đã trở nên mơ hồ .
Trên giường, người đang quấn mình trong chăn rốt cuộc cũng khẽ giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, Tịch Nhan mới ý thức được mình vừa nghe được là tiếng chuông buổi trưa! Mấy ngày gần đây, thời điểm nàng tỉnh dậy càng ngày càng trễ, tất cả mọi chuyện còn không phải là bởi vì buổi tối bị người kia ép buộc quá mức sao!
Tịch Nhan ảo não xoa xoa thân mình đau nhức, chậm rãi ngồi dậy, bàn tay không biết đụng phải cái gì, vừa cầm lên xem, chỉ một thoáng đỏ bừng cả mặt, giương tay quăng thứ gọi là tập tranh kia đi rất xa.
Có thể tưởng tượng được bắt đầu từ đêm qua, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã dụ dỗ nàng “học tập” bản tập tranh kia, kết quả đến sau nửa đêm, nàng đã sớm sức cùng lực kiệt, mà hắn lại càng trở nên hưng trí, hai người vẫn ép buộc đến giờ dần mới từ bỏ.
Hắn đương nhiên là sáng sớm phải đi vào triều, nhưng vẫn để cho nàng ngủ thẳng giấc đến hiện tại!
Tịch Nhan rầu rĩ nghĩ, khó trách gần đây các cung nữ trong điện nhìn nàng bằng vẻ mặt rất cổ quái, vẻ mặt vừa muốn cười lại không dám cười, nàng lại liên tưởng đến những câu chuyện mà bọn họ sẽ bàn tán trong lúc rảnh rỗi.
Đúng lúc này, cửa phòng đang đóng chặt bị đẩy ra, Ngân Châm ló đầu vào, nhìn thấy nàng đã tỉnh dây, liền vỗ tay gọi người tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Trên người Tịch Nhan rất đau nhức, vẫn không có một chút tinh thần nào, ngồi ở trước gương trang điểm cũng cảm thấy buồn ngủ.
Ngân Châm nhìn thấy bộ dáng của nàng không khỏi nở nụ cười: “Nếu chủ tử thật sự quá mệt mỏi, nên ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Tịch Nhan không ngừng khoát tay: “Không ngủ nữa.”
Gần đây bị ép buộc quá nhiều, nàng ăn cũng nhiều ngủ cũng nhiều, bản thân cũng nhận thấy gần đây hình như béo thêm một chút. Kỳ thật lúc trước cũng không tính là béo, chỉ là so với lúc còn gầy yếu, quả thật là đã béo hơn rất nhiều. Nàng e sợ nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì sẽ không thể vãn hồi được, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại luôn miệng nói thích thân thể hiện nay của nàng, lúc trước...... quá gầy.
Rửa mặt chải đầu xong thì cũng đến thời gian dùng bữa trưa, Tịch Nhan vốn định dùng xong bữa trưa sẽ đi thăm Bất Ly cùng Nhật Hi, không ngờ vừa mới dùng cơm xong, liền nghe người ta báo lại, nói Hiền phi, Thục phi cùng Mạc phi đang ở bên ngoài muốn thỉnh an nàng.
Tịch Nhan bất đắc dĩ thở dài. Nghe nói Hoàng Phủ Thanh Vũ đã truyền lệnh hậu cung không cần tiếp đón, để cho các nàng ta không cần đến thỉnh an trong mấy ngày gần đây, nhưng mỗi ngày Tịch Nhan vẫn phải nghe dạng thông truyền như thế, sau đó nàng cho Ngân Châm lén đi hỏi thăm một phen, mới biết được lúc Lâm Lạc Tuyết vẫn còn là hoàng hậu, nàng ta muốn các phi tần trong cung nhất định ngày ngày thỉnh an, nếu ai không làm theo, tất nhiên sẽ đã bị cung quy nghiêm trị.
Tịch Nhan cũng biết, đây chính là thời điểm cùng các nàng ta nói cho rõ ràng .
Hiền phi, Thục phi cùng Mạc phi theo thứ tự đi vào, thấy nàng, tất cả cung kính hành lễ: “Nô tì thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
Tịch Nhan bất giác xoa xoa huyệt Thái Dương, phất phất tay: “Đều đứng lên đi, ban tọa.”
Đợi cho mấy người kia theo thứ tự ngồi xuống, Tịch Nhan mới cười nói: “Ta đã sớm nói