Ai Nói Cv Không Thể Cưa

Ai Nói Cv Không Thể Cưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322920

Bình chọn: 10.00/10/292 lượt.

hoảnh khắc trong đầu

thoáng xẹt qua một ý tưởng, nếu không phải mình đang nằm mơ vậy nhất

định chính là ông trời đang nằm mơ, tay đã muốn vô ý thức mà sờ lên

đôi môi nhiệt độ vẫn không chịu thối lui, gần như là lấy biểu tình

dại ra mà nhìn chính mình trong gương, tim đập cơ hồ muốn phá vỡ

lồng ngực mà nhảy ra ngoài.

Tiếng đập cửa vang lên

thật lâu khiến tinh thần phục hồi trở lại, phản ứng đầu tiên chính

là lấy tay gắt gao chế trụ cánh cửa đã khóa thật kỹ lại, hơi thở

không xong mà hô to, “Đừng vào! Tôi, tôi đi vệ sinh.”

“Ừ, em cứ từ từ, anh

không vội. Nếu em muốn xem báo chí giết thời gian, ở bên tay trái có

tờ tin tức ngày hôm nay.”

Người ở ngoài trong

giọng nói chính là không thèm che giấu ý cười càng làm cho Tô Nhiện

hận không thể khóa cửa cả đời ở trong này không đi ra ngoài nữa còn

tốt hơn.

Trì Quy nghe thấy người bên

trong cứ rục rà rục rịch luống cuống tay chân không biết là đang làm

gì, dựa vào tường không tiếng động mà nở nụ cười.

Đợi ước chừng nửa

tiếng, cái kẻ toàn thân hồng như con tôm đã sắp biến thành rùa mà

từ trong toilet đi ra, thấy Trì Quy đứng ở cửa không một tiếng động

liền theo bản năng kinh hô một tiếng, sau đó vẻ mặt ai oán lắp bắp

than thở, “Anh, vẫn, cái kia ở chỗ này sao?”

“Ừ. Anh, vẫn, cái kia ở

chỗ này.” Thật hưng trí mà bắt chước bộ dạng người nào đó lắp

bắp, đại thần cười cười trả lời.

“... ” Cố ý!!! Bạn học

Tô Nhiên ngậm miệng yên lặng phun trào.

“Đúng rồi, điện thoại di

động của em vừa có người gọi đến. Là bạn học, à, chính là cái

người cùng phòng ký túc xá.”

“A, vậy tôi phải nhanh

chóng gọi lại cho cậu ấy!” Tô Nhiên nói xong liền từ trước mặt người

nào đó đi ra ngoài, vội vã bước đi.

“Không cần phải gấp, anh

đã nói với cậu ấy rồi.”

“A? Nói cái gì?” Tiểu Tô

Nhiên có chút kinh ngạc mà quay đầu lại.

Trì Quy một bên vừa

hướng về phía Tô Nhiên mà bước qua, một bên cười nói, “Anh nói cho

cậu ấy biết, em ở trong buồng vệ sinh, có thể cần thời gian rất lâu,

bảo cậu ấy kiên nhẫn chờ đợi.”

Trì Quy nói xong hài

lòng nhìn Tô tiểu ngốc gương mặt bạo hồng nghiêng đầu đi nơi khác,

cầm lấy di động.

“Alo.”

“Alo! Tao không phải-”

“Uh,, đại khái một hồi

sẽ trở về. Tao lập tức ra khỏi cửa rồi đây. Ừ, biết rồi.”

“Được rồi, tao biết, mua

cho mày. Cho nhiều ớt, không để giấm chua.”

“Mày không cần gọi

bậy!!”

“Ừ, trước cứ như vậy đi.

Nhớ phải đem bài tập làm đi, mày đã rớt hai lần rồi. Ừ, đêm nay hết

hạn.”

“Được... Ừ. Tạm biệt.”

...

“Cậu ấy tìm em có việc

sao?” Trì Quy thấy cậu để điện thoại xuống liền hỏi.

Tô Nhiên có chút xấu hổ

mà cười cười, “Kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ là nhắc tôi lúc

trở về nhớ mua cho cậu ấy đồ ăn khuya. Hỏi tôi khi nào thì trở về.”

“... Ừ.”

Tiểu Tô Nhiên trộm hít

sâu một hơi, nói, “Cái kia, học trưởng, cũng không còn sớm, tôi, tôi đi

trước. Anh nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Bây giờ còn sớm mà,

ngồi thêm một lúc, chốc lát anh đưa em trở về.”

“Không cần không cần! Ha

ha, tôi ngồi xe bus là được rồi, chỉ một tuyến liền đến trường học.

Học trưởng anh không cần đưa tôi.”

“... ”

“Cái kia, học trưởng anh

hôm nay mới vừa ngồi xe lâu như vậy, nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi

không quấy rầy anh nữa.”

“... Ừ. Giờ anh đưa em

về.” Nói xong đã muốn từ trên giá áo lấy xuống áo khoác.

“Không cần không cần! Tôi

tự mình trở về là được, tôi ngồi 35 phút-”

“Anh muốn đưa em, có thể

chứ?”

“... Vậy, phiền toái học

trưởng.” Nhìn đôi mắt kia còn đang nhìn thẳng vào mình, lời cự tuyệt

thật sự là nói cũng không nên lời.

“Tiểu Nhiên. Kỳ thật em

có thể, không cần khách khí như vậy.” Ước chừng cách hơn mười giây,

Trì Quy nói.

Thời điểm xuống lầu, hai

người không hẹn mà cùng ăn ý lựa chọn phương thức một trước một sau,

im lặng mà đi ra khỏi nhà trọ.

Tô Nhiên trì độn cũng

dường như cảm giác được ẩn ẩn áp suất thấp, vì thế lúc Trì Quy đưa

tay đón xe taxi liền ngoan ngoãn mà nuốt mấy lời đại loại như ‘ngồi xe

bus là được rồi’ vào bụng.

Xe taxi chạy rất nhanh

trên đường cái rộng mở, bên trong xe lại là một mảnh yên tĩnh.

Tô Nhiên một bàn tay nắm

di động, một bàn tay theo bản năng mà bắt lấy ghế ngồi dưới thân,

nghiêng mặt hướng ra ngoài cửa sổ, không mục đích mà nhìn.

Thật khẩn trương cho nên

ngay cả hô hấp cũng chỉ có thể hạ xuống thật nhẹ.

Tựa hồ qua mười mấy

phút đồng hồ, âm thanh tin nhắn của di động vang lên. Thời điểm cúi

đầu nhìn tin nhắn liền nhịn không được mà


pacman, rainbows, and roller s