
ộ” nào? Tư Đồ sau đó theo vào phòng bếp, lúc này Thời Chung đã bắt đầu rửa rau rồi, hẳn là nghe tiếng bước chân của cô, anh quét mắt qua nguyên liệu nấu ăn, cũng không quay đầu lại, hỏi: "Món ăn mặn liền làm phấn chưng sườn, Coca chân gà, cá trích kho tàu, ba loại có đủ hay không?" (eo, mấy món này lạ quá, mình chưa nghe qua, mà cũng không biết có đúng không nữa, bạn nào biết thì góp ý cho mình nhé)
"Thật là thật xin lỗi, anh là khách, vậy mà lại để cho anh phải xuống bếp." Tư Đồ đến gần, liếc nhìn nhà bếp bừa bãi —— hôm nay đã được anh dọn dẹp đâu vào đấy, "Tôi sẽ làm trợ thủ cho anh, có cái gì muốn tôi làm giúp hay không?"
Anh rất sảng khoái đáp: "Tạm thời không có."
Dù vậy, Tư Đồ ngượng ngùng, ánh mắt của cô ở phòng bếp cùng trên người anh băn khoăn một vòng, chăm chú nhìn hoa văn in lộ trên khuy tay áo kia, liền biết bộ quần áo của anh giá cả xa xỉ , Tư Đồ tìm cho mình chút chuyện để làm, sau một lát lục tung đã tìm ra cái tạp dề mới, đưa cho anh: "Mặc vào đi, tránh cho dơ bẩn quần áo."
Thời Chung không tiếp lời, chỉ giơ lên đôi tay một chút, ý bảo Tư Đồ hai tay anh đều bận rộn, sau đó quăng ra một câu: "Giúp tôi mặc?"
Tư Đồ cũng không từ chối, trực tiếp mở tạp dề ra, đi tới phía sau anh. Lúc này mới phạm vào khó khăn, cô chiều cao168 cm, lại chỉ vừa tới tai anh, làm thế nào mặc bộ tạp dề này cho anh đây? Tư Đồ cầm tạp dề so so, không thể làm gì khác hơn là lại đi đến trước người anh, đem tạp dề phủ qua đầu anh từ phía trước.
Thật ra thì lúc này khoảng cách rất gần nhau và động tác giống như đang ôm ấp, Tư Đồ không để ý đến điều này vì cô đang lúng túng, cô cúi đầu cũng không nhìn thấy phản ứng của anh, liền vội vàng đem này tạp dề giải quyết, rồi sau đó thối lui đến khoảng cách an toàn ở bên ngoài, đang lúc này, đột nhiên vang lên "Uỵch" một tiếng, tiếng nước chảy làm cho thần kinh có chút căng thẳng của Tư Đồ gõ mạnh một cái, làm cô phản xạ có điều kiện ngẩng đầu .
Anh đang khẽ rũ con mắt nhìn cô, ánh mắt giống như là vòng xoáy màu đen, mang theo lực hấp dẫn mê mẫn lôi cuốn người khác, nếu như không phải là cô đột nhiên ngẩng đầu, căn bản cũng không sẽ biết anh đang lẳng lặng nhìn cô như vậy, đã nhìn bao lâu ——
Tư Đồ hô hấp không thông, thế nhưng anh lại giống như tất cả cũng chưa xảy ra chuyện gì, lạnh nhạt bất quá thu hồi ánh mắt, giống như mới vừa rồi chỉ là ảo giác của Tư Đồ. Anh quay đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy vốn là hai con cá trích ở trong bồn rửa, nay đang ra sức nhảy nhảy lên.
Tư Đồ cố đem thần trí đang bị vòng xoáy màu đen kia cuốn đi lôi trở về, mắt thấy cá trích sắp nhảy xuống đất, cô vội vàng đưa tay đi bắt, lại không phát hiện anh đã trước một bước đưa tay tới, nhiều hơn một đôi tay, ngược lại khiến tất cả trở nên luống cuống tay chân, trong nháy mắt, cá không có bắt được, mà chân gà anh đã rửa sạch sẽ để trên bàn ăn bị Tư Đồ trong lúc vô tình phất tay làm rơi hết trên nên nhà.
Đĩa cũng ứng tiếng rơi xuống đất, "Pằng" vỡ vụn bên chân Tư Đồ, Tư Đồ phiền não ngẩng đầu —— cô, quả nhiên trời sanh cùng phòng bếp chỗ này không hợp nhau.
Cô ngồi chồm hổm xuống nhặt mảnh vụn của cái đĩa bị vỡ, con cá trích nhảy lên, đến làm phiền cô, trực tiếp nhảy vào tay Tư Đồ, hại cô lại không thể không để mảnh vụn đĩa xuống, dùng hai tay nắm chặt con cá trích ấy.
Ở chỗ này cô sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không phát hiện người khác đang yên lặng dựa vào cửa tủ lạnh xem kịch vui —— cho tới bây giờ chỉ thấy lớp trưởng làm mọi việc đâu vào đáy, anh bị a- xít sun-phu-rit bắn vào, cô tỉnh táo và cũng nhanh chóng xử lý nhu cầu bức thiết, không thua kém thầy thuốc chuyên nghiệp khoa da liễu, nhưng chỉ vì chuyện này mà làm cho cô phải sứt đầu mẻ trán.
Cho đến khi thấy cô vì cầm cá, ngón tay xẹt qua mảnh vụn sắc bén đĩa, con mắt sắc của Thời Chung nhất thời căng thẳng, thu lại ý cười, tiến lên kéo cô một cái.
Đột nhiên cổ tay của cô bị kéo, còn chưa kịp phản ứng, ngũ quan tuấn lãng của người nào đó đã lọt vào tầm mắt của cô, Tư Đồ kinh ngạc trợn to mắt, đối phương đã ôm lấy eo cô.
Tư Đồ tiếng kinh hô còn ở trong cổ họng, cứ như vậy bị ôm, hai chân xẹt qua mảnh vụn cùng cá trích vẫn còn giãy giụa trên sàn nhà, đảo mắt liền bị khuỷu tay hết sức cường thế ôm đến ngồi dọc theo bồn rửa.
Cho đến ngồi vững vàng, Tư Đồ mới nhìn rõ khuôn mặt tuấn lãng của người trước mặt. Trên mặt anh dần hiện ra loại ý cười bất đắc dĩ nào đó, làm cho hai tai Tư Đồ nhất thời nóng lên.
Thật ra thì động tác cuả anh gọn gàng, kéo dài chỉ là hai giây, tay của anh đến lúc này vẫn còn đặt trên eo cô, cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cánh tay anh truyền tới, không khỏi nhắc nhở Tư Đồ, đối mặt với cô là một người đàn ông huyết khí phương cương, Tư Đồ theo bản năng cúi đầu, nhìn cánh tay của anh, lúc này mới phát hiện ra tư thế kì quái của hai người, cô ngồi, anh đứng. . . . . . Đứng ở giữa hai chân cô.
Tư Đồ không nhịn được muốn nhảy xuống bồn rửa, lại bị anh đúng lúc giữ lại vai: "Đại tiểu thư, cũng đừng làm cho tôi loạn thêm, hửm?"
Thanh âm của anh giương nhẹ, giống như lông vũ trêu chọc màng n