
ng có thời gian quản cậu?" Hay hoặc là "Coi như tái
giá ra nước ngoài, các người cũng có thể liên lạc với chứ? Quan hệ của
cậu và mẹ cậu như thế, còn có cái gì nguyên nhân khác sao?" Thời Chung
rất sợ bị hỏi tiếp như vậy.
Nhưng Tư Đồ Phương Ngọc không hỏi
tiếp, Thời Chung cũng nhẹ nhõm phần nào: "Vậy cậu và ba cậu, còn có đứa
em gái quan hệ tốt sao? Bọn họ sẽ phải đến dự hôn lễ chứ?"
Tim Thời Chung thắt chặt.
"Ba cháu sẽ tham dự." Thời Chung cảm giác mình nụ cười khóe miệng cùng ngón tay đều trở nên cứng, "Em gái cháu. . . . . . đã qua đời rồi."
Thật ra thì rất lâu, Thời Chung rất cảm thán, Nhậm Tư Đồ là may mắn, lúc cô
trong giai đoạn khó khăn nhất, có một Thịnh Gia Ngôn cùng với cô, giúp
cô chữa trị chứng uất ức, từ điểm này mà nói, Thời Chung cũng rất cảm
kích Thịnh Gia Ngôn; mà cái người không đủ may mắn, cũng chỉ có thể bị
chứng uất ức hành hạ đến hận không thể kết thúc sinh mạng.
Bệnh kén ăn, chứng uất ức, cuối cùng đổ máu tự sát.
Đêm trước phân tang lễ, lần cuối cùng mẹ về nước, lần đó bà cho Thời Chung
mấy vạn, còn nói cho anh biết: "Không đủ thì nói với mẹ."
Lúc ấy Thời Chung đẩy trở về: "Không cần, tôi muốn bán đút thứ duy nhất. Tôi muốn 100 vạn."
Mặt bà khiếp sợ, nhưng Thời Chung ngay cả lông mày cũng không giơ: "100
vạn, bán đứt máu mủ thân tình của chúng ta, sau này bà không cần phải
nữa nhớ tôi... cả đời tôi cũng sẽ không đi tìm bà. Thanh toán xong."
Anh lạnh nhạt nói ra ‘thanh toán xong’ thì mẹ khóc, khóc đến xinh đẹp như
vậy, Thời Chung không nhìn bà, chỉ bình tĩnh đứng lên, rời đi. . . . . .
Chỉ là lúc xoay người rời đi, cuối cùng anh cũng không còn nhịn được nước
mắt, nhưng thái độ cũng không bởi vì nước mắt mà thay đổi, anh vẫn bình
tĩnh như cũ, giống như người khóc kia căn bản không phải mình, anh vừa
là người khóc, vừa là khách xem đứng xem. .
Tư Đồ Phương Ngọc
cũng không hỏi nữa, đem ly nước đẩy tới trước mặt Thời Chung: "Đừng chỉ
cố chọn món ăn, uống chút nước trà đi."
Thời Chung theo lời, bưng ly nước lên uống một hớp.
Đề tài coi như đã qua sao? Thời Chung không nhịn được hít một hơi thật sâu.
Đã nhiều năm như vậy, Thời Chung còn tưởng rằng khi nói tới những việc này thì mình sẽ không có cảm giác giống như bị người ta bóp chặt cổ họng
khó chịu như vậy, thì ra là anh đánh giá cao mình.
"Ngày cưới cháu sẽ cho tài xế đến đón bác." Bỏ qua đề tài, rốt cuộc không còn vẻ mặt như bị người ta bóp bổ nữa.
"Tôi?" Tư Đồ Phương Ngọc cười cười, "Tôi sẽ không đi."
"Tại sao?" Thời Chung có chút kinh ngạc.
Tư Đồ Phương Ngọc kinh ngạc hơn: "Cậu không có nghe con gái của tôi nói qua, nhà chúng tôi đã từng xảy ra những chuyện gì sao?"
"Đều nghe nói."
"Vậy còn muốn? Tôi không phải là không muốn thấy con bé, là tôi không dám
nhìn nó. Là tôi đem tôi con gái mình biến thành như vậy, cậu cảm thấy
tôi còn có cái gì thể tâm bình khí hòa đối mặt với nó?"
"Nhưng cô ấy cũng không hận bác."
"Tôi tình nguyện nó hận tôi, cũng không muốn thấy nó tốt với tôi."
Thời Chung không nhịn được cau mày: "Nếu cô ấy hận bác, người mệt mỏi sẽ là
cô ấy. Bác không thể để cho cuộc sống của con gái bác dễ dàng hơn một
chút sao?"
"Dù sao bây giờ tôi cũng không thể nhìn con bé khóc,
vừa nhìn nó khóc, tôi không chỉ khổ sở thay con bé, còn rất áy náy, cũng không nhìn nó cười, nó cười lên thật giống ba nó, nhìn nó cười như vậy, tôi sẽ khổ sở vì mình, cậu nói tôi ích kỷ cũng được, nhát gan cũng
được, tóm lại, hôn lễ này tôi sẽ không đi."
Thời Chung có chút
hiểu tại sao Nhậm Tư Đồ lại đối với mẹ cô như vậy bất đắc dĩ, bác gái
tính tình cố chấp đến đáng sợ, chỉ cần là chuyện bà đã quyết, vô luận
như thế nào cũng sẽ không khoan nhượng.
Vừa lúc đó điện thoại
Thời Chung vang lên, anh lấy điện thoại di động ra, thấy trên màn ảnh
lóe tên Nhậm Tư Đồ, lập tức nghe: "A lô?"
Tư Đồ Phương Ngọc cũng
liếc thấy, mặc dù không biết Nhậm Tư Đồ bên đầu điện thoại kia nói những gì, nhưng vừa nghe Thời Chung hồi đáp: "Anh đang ở..."
Thời
Chung mới vừa nói xong, vừa nhấc con mắt, chỉ thấy Tư Đồ Phương Ngọc
đang nhìn anh. Tư Đồ Phương Ngọc rất nghiêm túc nhìn Thời Chung lắc đầu
một cái, rõ ràng là muốn ngăn Thời Chung nói thêm nữa. Thời Chung không
thể làm gì khác hơn là dừng một chút, sửa lời nói: "Anh đang ở công ty,
lát nữa sẽ về thôi."
Chờ Thời Chung cúp điện thoại, Tư Đồ Phương Ngọc cũng đứng dậy tiễn khách.
Bà đưa Thời Chung đến cửa, trước khi đóng cửa vẫn không quên dặn dò:
"Chàng trai trẻ, bác thấy cháu là một người tốt, bác có một chuyện muốn
nhờ cậu."
"Bác cứ nói."
"Chuyện chúng ta nói hôm nay, vĩnh viễn đừng nói cho Đồ Đồ."
Thời Chung suy tư hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Mặc dù động tác anh gật đâu nhẹ vô cùng, nhưng có một loại có thể khiến
người tin vào. Tư Đồ Phương Ngọc tin tưởng người trẻ tuổi này là người
sẽ nói được làm được, không khỏi trấn an mà cười.
"Vậy cậu nhanh đi về đi, đừng để cho con bé chờ lâu." Đây là câu cuối cùng vị nhạc mẫu để lại cho Thời Chung.
trên đường Thời Chung lái xe trở về thành phố B suy nghĩ, dường như anh cũng giống như mẹ vợ cố chấp n