
n tỏ ra vừa buồn vừa kinh ngạc, “Anh hai đã làm gì mẹ vậy?”
Trương Nhất Manh: “…”
Cũng may Trương Ninh Trí không có ở đây, cô cũng muốn biết Trương Ninh Trí làm sao mà biến chân cô thành như vầy…
“Không phải… Là do giày cao gót.” Trương Nhất Manh chỉ chỉ vào “đầu
sỏ gây nên” ở đằng xa, “Mang cả buổi trưa mà, không chảy máu là may mắn
lắm rồi.” ”
Trương Nhất Manh cậy già lên mặt: “Mấy anh trai trẻ như con chắc không hiểu được nỗi khổ của phụ nữ đâu.”
Trương Ninh Giản không hiểu, tự dưng ngồi xuống, sau đó…
Trương Nhất Manh mở to hai mắt nhìn: “Ninh Giản, con làm gì vậy?”
Trương Ninh Giản cẩn thận chạm vào mắt cá chân của Trương Nhất Manh,
nghiêng đầu nhìn vết thương trên chân cô, nghe vậy, liền ngẩng đầu lên
nhìn Trương Nhất Manh: “Mẹ bị như vậy cũng là vì con mà.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Chuyện này thì liên quan gì tới con chứ?” Trương Nhất Manh cười ngất nói.
Trương Ninh Giản đau khổ nói: “Anh hai nói mẹ học nhảy là vì muốn
nhảy với con… Nếu mẹ không học nhảy thì cũng không bị như vậy…”
Trương Nhất Manh ngẩn người, vô ý nói: “Cũng có lí…”
Trương Ninh Giản nước mắt lưng tròng.
Trương Nhất Manh: “… Không không không, con đừng có khóc! Tuy là mẹ
vì con mà đi học nhảy nhưng mà cũng vì mẹ bày đặt mang giày cao gót, mà
đôi giày này cũng không vừa chân mẹ nữa! Trương Ninh Trí có kêu mẹ ngày
mai ra ngoài mua giày, mẹ sẽ mua đôi giày vừa chân, như vậy thì chân mẹ
không bị thế này nữa!”
Trương Ninh Giản đưa tay nắn bóp giúp Trương Nhất Manh: “Uhm.”
Lực tay của Trương Ninh Giản vừa đủ, lại rất thoải mái, làm cho
Trương Nhất Manh vừa hưởng thụ, nhưng vừa cảm thấy không phải lắm, nói:
“Không cần phải mát xa đâu, con đỡ mẹ đứng lên trước đi.”
Trương Ninh Giản nghe lời đỡ Trương Nhất Manh lên, Trương Nhất Manh
khập khễnh đứng dậy định đi lấy đôi giày, ai ngờ còn chưa kịp đứng thẳng thì cả người đã bay lên nằm giữa không trung – – Trương Ninh Giản đang
bế cô lên!
“Trương,Ninh,Giản!” Trương Nhất Manh suýt nữa đã bị anh hù chết, “Con đang làm gì đó?”
Trương Ninh Giản cau mày, bĩu môi nói: “Chân mẹ như vậy còn muốn đi đâu nữa? Con ôm mẹ về phòng.”
“Không, không cần đâu…” Trương Nhất Manh >.< , “Cứ để mẹ tự đi, tuyệt đối không có chuyện gì đâu, chút vết thương này hoàn toàn là
chuyện nhỏ!”
Mang một đôi giày không vừa chân, chảy máu đầm đìa cô vẫn có thể tiếp tục đi lại không có vấn đề mà.
Trương Ninh Giản tỏ ra kinh ngạc: “Lúc trước mẹ đã chịu khổ đến thế sao?”
Trương Nhất Manh: “…”
→_→ Ngay cả anh ta cũng dám nói như vậy … Bất kì ai của Trương gia,
nhất là cái con người bị tai nạn xe mới tỉnh lại đều không có tư cách
nói như vậy…
Trương Ninh Giản nghiêm túc nói: “Mẹ, sau này con sẽ không để mẹ phải chịu khổ nữa! Mỗi ngày con sẽ mua cho mẹ một con vịt!”
Trương Nhất Manh: “?!?!”
Câu trước còn làm cho cô cảm động, câu sau lại nói bậy bạ … Vịt vịt
cái khỉ gì chứ?! Mua vịt với chuyện cô không bị khổ có liên quan đến
nhau không chứ…
“Ha ha ha …” Trương Ninh Hi bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, làm cho
Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cùng hết hồn, không biết anh ta đã
đứng bên ngoài nghe lớn từ bao giờ, tên biến thái này …
Trương Ninh Hi ôm bụng, vừa cười vừa nói với Trương Nhất Manh: “Mẹ, vừa rồi con với em ấy vừa mới xem Tân dòng sông ly biệt …”
Trương Nhất Manh sửng sốt một hồi mới nhớ ra, Tô Hữu Bằng trong vai
Đỗ Phi hình như mỗi ngày đều mang đến cho Lâm Tâm Như trong vai Như Bình một con vịt…
Mặt mày Trương Nhất Manh đen sầm lại, nói với Trương Ninh Hi: “Anh đừng có làm hư Ninh Giản…” ”
Trương Ninh Hi càng cười to hơn: “Tình cờ thôi, chỉ là con có hứng
bật TV lên xem, ai mà biết Ninh Giản coi xong thì học theo chứ …”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Ninh Giản à, con đừng học mấy thứ bậy bạ trên TV, mẹ không cần con mua vịt đâu.”
Trương Ninh Giản tỏ ra ủ rũ: “Vậy mẹ thích cái gì ?”
Trương Nhất Manh nói: “Mẹ chẳng cần gì cả.”
Trương Ninh Giản: “…”
Trương Nhất Manh nhìn vẻ mặt ủ rũ của con, nhanh chóng thêm vào: “Chỉ cần con ngoan là được rồi.”
Trương Ninh Giản lập tức hớn hở trở lại: “Trước giờ có lúc nào mà con không ngoan đâu.”
“… Ừ.” Trương Nhất Manh miễn cưỡng gật đầu…
Trương Ninh Hi đứng bên cạnh nhìn, nừa cười nửa không nói: “Hai người đừng có bắt chước Quỳnh Dao giúp tôi…”
Trương Nhất Manh lạnh lùng liếc anh ta.
Trương Ninh Giản vốn không quan tâm đến Trương Ninh Hi, vẫn ôm chặt Trương Nhất Manh, nói xong lập tức đi ra khỏi cửa phòng.
Trương Ninh Hi có hơi chút bị đả kích, dù anh ta không có sở thích
biến thái nhưng bị làm ngơ như vậy cũng cảm thấy hơi tổn thương…
Trương Ninh Giản bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn Trương Ninh Hi: “Anh ba.”
Trương Ninh Hi vui vẻ đáp lại: “Gì?”
Trương Ninh Giản nói: “Nhặt giầy lên giúp mẹ đi.”
Trương Ninh Hi: “…”
“Trái tim em đã lạnh … nguyện sẽ chờ anh đến khi trái tim này hết đau … nơi thành thị này…” Tiếng gào khóc thảm thiết của Trương Ninh Hi vang lên trong căn phòng tập nhảy yên ắng.
Trương Nhất Manh: “…”
Bệnh thần kinh…
Trương Ninh Giản ôm Trương Nhất Manh về phòng, cẩn thận đặt cô lên
giường, Trương Nhấ