
áo viên sẽ đến, Trương Ninh Giản vẫn còn ngủ nướng,
dù dì Thu không đến giục nhưng Trương Nhất Manh hiểu, những chuyện liên
quan đến Trương Ninh Giản đều do cô toàn quyền phụ trách.
“Dậy mau!” Trương Nhất Manh đứng bên cạnh giường nhìn Trương Ninh Giản ngủ, len lén ngắm trộm một chút.
Ánh nắng vào sáng sớm rọi qua rèm cửa, chiếu xạ vào phòng, nghịch
ngợm rải rác lên gương mặt của Trương Ninh Giản, làn da trắng nõn dưới
ánh mặt trời trở nên mềm mại, mịn màng, hai mắt anh khépo hờ, cả người
như đắm chìm trong ánh nắng, song, nhìn xuống phía dưới thì …
Đôi môi khẽ nhếch lên, đồ ngủ hoạt hình, hai tay nắm cái chăn không nỡ buông ra …
Trương Nhất Manh tỉnh táo lại, thấy Trương Ninh Giản hoàn toàn không
có phản ứng gì, đành lấy tay chọt chọt lên mặt của anh: “…!”
Trương Ninh Giản phất phất tay như đang đuổi muỗi vậy, sau đó tiếp tục ngủ
Trương Nhất Manh rụt tay lại, thầm nghĩ, cảm giác thật tuyệt …
“Khụ…” Cô lắc đầu, dứt khoát giật cái chăn của Trương Ninh Giản ra: “Dậy mau! Giáo viên sắp đến rồi!”
Trương Ninh Giản không có chăn, ấm ức nhíu mày, đôi mắt vẫn chưa chịu mở ra, anh tìm kiếm cái chăn bị mất của mình, giật được một góc thì kéo mạnh về, Trương Nhất Manh còn đang đắc ý vì chiếm được cái chăn, không
để ý đã bị kéo theo cái chăn
Trương Ninh Giản kéo cái chăn trở về, vô ý chạm vào một vật thể, anh
mở mắt ra, thấy Trương Nhất Manh, một nụ cười vừa hài lòng vừa ngu ngơ
lập tức xuất hiện, hài lòng là vì thấy “mẹ” của mình”, còn ngu ngơ dĩ
nhiên là vì … chưa tỉnh ngủ.
Anh kéo Trương Nhất Manh đến gần mình hơn, Trương Nhất Manh bị anh
kéo đi, trơ mắt nhìn Trương Ninh Giản càng lúc càng nhích đến gần, trán
dán vào trán.
Trương Nhất Manh: “…”
Nhịp tim bất chợt nhanh hơn.
“Mẹ…” Trương Ninh Giản nhìn chăm chăm Trương Nhất Manh, Trương Nhất Manh nuốt nước miếng một cái, hít thở cũng không dám.
Trương Ninh Giản lấy mũi của mình chà chà vào mũi của Trương Nhất Manh, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Mẹ … Con còn muốn ngủ …”
Trương Nhất Manh lắp bắp nói: “Ngủ … ngủ cái đầu con đấy … Mau dậy đi!”
Cô còn nghĩ thêm , tuy Trương Ninh Giản mới vừa ngủ dậy nhưng hơi thở không hôi tí nào! Xem ra dạ dày không tệ lắm …
Trương Ninh Giản bất mãn vùi đầu vào cổ của Trương Nhất Manh, hơi thở ấm áp tiếp xúc với phần cổ nhạy cảm của cô, Trương Nhất Manh mất tự
nhiên rụt người lại: “Có làm nũng cũng vô dụng, nếu không phải hôm qua
con cố ý trả lời sai thì anh hai cũng không đi tìm thầy giáo cho con!”
Trương Ninh Giản nghe thấy hai chữ “giáo viên”, bất mãn lẩm bẩm điều
gì đó, Trương Nhất Manh không nghe rõ, cũng không bận tâm, nói: “Ngoan,
mau dậy đi, con còn phải rửa mặt, rồi ăn sáng nữa.”
Trương Ninh Giản vẫn không chịu ngồi dậy, nói: “Vậy mẹ hôn con một cái đi!”
Trương Nhất Manh: “…”
“Không được sao?” Trương Ninh Giản đã tỉnh giấc, lúc này, ánh mắt anh mở to, long lanh như nước nhìn Trương Nhất Manh, anh chỉ vào trán của
mình: “Chào buổi sáng!”
Trương Nhất Manh: “… Con … con học ở đâu vậy …”
Trương Ninh Giản vẫn không chịu ngồi dậy, nhất quyết đòi một cái hôn
chào buổi sáng, Trương Nhất Manh cũng kiên quyết không chịu, bị anh ôm
vào ngực, Trương Ninh Giản chợt khựng lại, ngu ngơ nhìn Trương Nhất
Manh.
Trương Nhất Manh: “?”
Trương Ninh Giản: “… Huhu …”
Trương Nhất Manh: “! ! !”
Cô cảm nhận được … Một thứ kì lạ … Cứng cứng … Đang chạm vào người của mình!!!
Đúng vậy, trên phương diện EQ, Trương Ninh Giản chỉ mới là một đứa
trẻ ba tuổi, nhưng thân thể vẫn là của một người đàn ông 27 tuổi! 27
tuổi! Đó là độ tuổi dũng mãnh như sói, như hổ, huống chi, Trương Ninh
Giản còn bị trở thành người thực vật trong một thời gian ngắn, chắc hẳn
sắp nhịn chết rồi … Vào buổi sáng, đàn ông dễ bị khơi gợi hơn, mấy lần
trước vẫn còn tốt, hôm nay vừa ôm Trương Nhất Manh cô, lại còn đụng rồi
chạm …
Đáng chết …
“Khó chịu quá …” Trương Ninh Giản ấm ấm ức ức nói.
Trương Nhất Manh: “…”
Liên quan gì tới cô chứ!
Ai bảo anh ta cứ trêu chọc cô làm gì?!
… Không phải, anh ta đang đùa giỡn với mẹ của mình thôi …
Trương Nhất Manh đẩy Trương Ninh Giản ra, nói với anh: “Đi rửa mặt trước, sau đó tắm nước lạnh thì sẽ không khó chịu nữa!”
Ngừng lại, cô bổ sung thêm: “TRUST ME!”
Trương Ninh Giản: “…”
Nhưng chẳng có tác dụng gì, Trương Ninh Giản vươn tay giữ chặt vai
của Trương Nhất Manh lại, EQ của anh tuy thấp nhưng sức mạnh không giảm, Trương Nhất Manh không cách nào nhúc nhích được, hai tay giơ lên chặn
lại lồng ngực của anh.
Vào lúc hai người đang giằng co với nhau, cánh cửa đột nhiên bị mở ra – – vừa rồi Trương Nhất Manh có đi ra ngoài, lúc vào không khóa cửa
lại, bây giờ đã chứng minh, hành động này quá là sai lầm …
“Ninh Giản! ! !”
Một tiếng thét chói tai vang lên, Trương Nhất Manh và Trương Ninh
Giản cùng nhìn về phía cửa, có một cô gái khá xinh đẹp đang mở to hai
mắt, không tin nổi nhìn hai người, đôi mắt khẽ xếch lên cũng động lòng
người hơn, mà dì Thu đứng phía sau cô ta cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trương Nhất Manh như hóa đá, ba người phụ nữ, cứ nhìn nhau như vậy …
Còn Trương Ninh Giản lại rất bình tĩnh,