
. Tôi đã vậy, Đới Minh lại càng buông thả hơn,
gặp tôi lúc nào cũng thường đụng tay đụng chân. Một tối, anh ta tới tiệm nhà
tôi, đúng lúc Kim Bảo không ở nhà, thế nên chúng tôi khá thoải mái. Đang nói
chuyện, Đới Minh ôm chầm lấy tôi, bắt đầu hôn tôi. Thoạt đầu tôi có cảm giác
như ngây ngất chóng mặt. Cảm giác đó đã rất lâu tôi không hề có. Kim Bảo suốt
ngày bận làm kinh doanh, cuộc sống sinh hoạt vợ chồng rất ít. Nếu có quan hệ
cũng rất đơn giản kiểu truyền thống, khiến tôi đã dần mất cảm giác. Đúng lúc
tôi đang ngất ngây thì nghe thấy tiếng xe máy của Kim Bảo, Đới Minh vội buông
tôi ra. Kim Bảo vừa nhìn thấy Đới Minh đã kéo anh ta đi uống rượu. Tôi đau khổ
cười, thấy thật khó xử, Kim Bảo cũng quá thật thà.
Một chiều tháng 8.2001, Kim Bảo nói ra
ngoài bàn chuyện kinh doanh. Nhưng mãi tới tối vẫn chưa thấy chồng về, tôi đoán
hẳn anh ta còn chơi bời ở đâu đó. Quả nhiên không sai, bàn việc làm ăn xong,
Kim Bảo gặp Đới Minh, lại lôi đi uống rượu. Hôm đó Kim Bảo uống say mềm, Đới
Minh phải đưa về nhà. Vừa đặt Kim Bảo xuống giường, anh ấy đã nhắm nghiền mắt
lăn ra ngủ. Đới Minh nói ngồi trên tắc xi nãy giờ, Kim Bảo chưa hề tỉnh. Tôi
lay Kim Bảo, hỏi anh có muốn uống nước không nhưng không hề thấy phản ứng. Tôi
nghĩ hẳn giờ có sấm đánh bên tai, anh ấy cũng không tỉnh nổi. Đới Minh từ xa
đưa Kim Bảo về, nên tôi cũng nói vài câu cám ơn và pha trà mời anh ta. Đới Minh
vừa uống trà, vừa trò chuyện, không hề có ý ra về. Không chỉ vậy, tôi thấy ánh
mắt anh ta nhìn tôi ngày càng nóng bỏng. Lời lẽ tán tỉnh của anh ta lại ụp
xuống người tôi. Anh ta nói: “Làm vợ anh đi. Em xem Kim Bảo kìa, một con ma
rượu, em thấy anh ta có ý nghĩa gì cơ chứ?”
Có người nào đánh giá bạn mình như vậy
không? Tôi rốt cục cũng không hiểu nổi họ là bạn bè kiểu gì. Nhưng không gì có
vậy, từ ánh mắt của Đới Minh, tôi cảm giác sẽ có chuyện xảy ra. Vừa nghĩ vậy,
Đới Minh đã ôm chầm lấy tôi, rối rít hôn khắp mặt tôi, ấn tôi xuống ghế sô pha.
Tôi hốt hoảng, thật không ngờ anh ta dám to gan như vậy. Chồng tôi Kim Bảo còn
đang ngủ trong phòng. Tôi vùng vẫy chống cự, đưa mắt nhìn Đới Minh ra hiệu có
Kim Bảo, thậm chí còn chỉ tay về phía phòng ngủ. Nhưng Đới Minh nói: “Mặc kệ
anh ta, giờ đây anh ta có khác nào một con lợn chết. Mà dẫu anh ta có tỉnh, anh
cũng không sợ. Anh đối với em thật lòng, không thờ ơ với em như anh ta!” Nếu
nói một người đàn ông muốn cưỡng bức một phụ nữ cũng không phải là chuyện dễ,
có thể cũng phải đẩy tới đẩy lui. Thế nên chúng tôi làm tình trên ghế sô pha
trong phòng khách… Sau khi làm xong, Đới Minh thỏa mãn ra về, còn tôi thấy rất
kì lạ, tại sao tôi lại có thể dễ dàng chấp nhận một người đàn ông không phải là
chồng mình như vậy. Có thể do sự dũng cảm của anh ta, có thể do cuộc sống quá
nhạt nhẽo vô vị!
Những ngày tháng ngoại tình.
Mấy ngày sau, Đới Minh lại gặp chúng tôi
như không có chuyện gì xảy ra. Nhân lúc Kim Bảo tiếp khách, Đới Minh lại trơ
tráo hỏi tôi xem kĩ thuật ân ái của anh ta ra sao, có làm tôi hài lòng
không. Tôi hỏi anh ta sao dám to gan như vậy. Anh ta cười nói rằng
mình là loài thú hoang, chuyên vồ thỏ trong hang. Vừa nói, anh ta vừa
tít mắt
cười nhìn tôi, khiến tôi không nói được câu nào. Nhưng từ sau khi xảy ra
chuyện, tôi luôn ngượng ngùng với Kim Bảo, vì vậy càng chăm sóc anh ấy
hơn như
một sự bù đắp. Cũng may Kim Bảo không hề nhận thấy quan hệ mờ ám giữa
tôi và
Đới Minh. Thế nên trái tim tôi dần tĩnh lặng.
Vợ như một cái chổi cùn, người tình như bông hoa hồng. Câu
nói này quả không sai. Đới Minh vì tôi mà vung tiền rất rộng rãi. Chỉ cần có
thời gian, anh ta tới mời tôi đi ăn, lại không ngừng tặng quà cáp. Tất nhiên sở
thích lớn nhất của anh ta là đưa tôi đi thuê phòng. Thực ra, tôi không cố ý
muốn anh ta tặng quà, nhưng tôi cũng thích như vậy, cảm giác tình nhân quan tâm
tới tôi, phục tùng tôi hơn chồng. Chẳng hạn như nếu tôi nói đang ở trên đường
Hồ Nam, Đới Minh sẽ tới ngay lập tức. Nhưng nếu là Kim Bảo, anh ấy sẽ nghĩ ra
đủ lí do để không phải đi đón tôi. Hoặc giả như Kim Bảo luôn quên sinh nhật
tôi, nhưng Đới Minh lại đặt sẵn bàn tiệc trong tiệm cho tôi. Còn nữa, khi tôi ở
bên Đới Minh luôn có vô số chuyện nói mãi không hết. Nhưng Kim Bảo ngoài chuyện
kinh doanh, tiền bạc, con cái ra, không còn gì khác. Tôi thường nghĩ như vậy.
Nếu Kim Bảo có được một nửa phần hóm hỉnh, biết thấu hiểu và chăm sóc như Đới
Minh thì hay biết mấy.
Đới Minh và tôi ở bên nhau luôn đạt được khoái cảm tình dục
rất cao. Một hôm không nhịn được, tôi hỏi anh và vợ anh có được như vậy không?
Anh ta túm đầu đáp: “Vợ suốt ngày ở nhà thả đó. Còn với em thì làm một ngày
nghỉ một ngày. Nếu làm không tốt, biết đâu chả có ngày nào được làm nữa!” Trời
ơi, đó chính là đàn ông. Đó là loại đàn ông gì nhỉ? Tôi bắt đầu hoài nghi. Tôi
và Đới Minh rốt cục là tình cảm ngoài hôn nhân hay chỉ đơn thuần chỉ là tình
dục ngoài hôn nhân. Có thể tôi và anh ta chỉ có thể như vậy. Đàn ông như anh ta
không thể làm vì một người phụ nữ mà làm long trời lở đất được. Thế là tôi cứ
cặp kè