
ộ một lát. Các cửa
hàng ở đó thường chín giờ đã đóng cửa, cho nên chúng ta ăn nhanh một
chút được không?”.
Đới Thời Phi
không nghi ngờ gì, chúng tôi ăn vội vàng rồi rời khỏi nhà hàng, thong
thả đi dạo trên phố đi bộ. Ánh mắt tôi không hề tập trung vào các
cửa hàng quần áo mà cứ nhìn chằm chằm ra đường.
Tôi nhanh chóng
phát hiện ra Chu Nhất Minh, anh ta mặc đồng phục của ban Quản lý đô
thị đang lẫn vào đám đông đi tuần tra. Chỉ thoáng một cái là tôi đã
nhận ra anh ta giữa đoàn người đông đúc. Hình dáng anh ta tôi đã nhìn
suốt hơn hai mươi năm nay, đã quá quen rồi, liếc một cái là nhận ra
ngay, tuyệt đối không bao giờ nhầm.
Khi tôi phát
hiện ra Chu Nhất Minh thì cũng là lúc anh ta nhìn thấy tôi. Thật
trùng hợp, đúng lúc tôi đưa mắt nhìn anh ta thì anh ta cũng quay đầu
nhìn tôi. Khi thấy tôi và Đới Thời Phi kề vai sánh bước, hai mắt anh
ta trợn tròn như hai cái đèn pha, rõ ràng là đang vô cùng ngạc nhiên.
Biểu hiện đó
của anh ta chính là điều tôi mong muốn, tôi vừa hả giận vừa đắc ý,
cố tình kéo Đới Thời Phi đi đến chỗ anh ta, chào hỏi: “Chu Nhất Minh,
anh vẫn chưa tan làm à?”.
Đới Thời Phi
vẫn nhớ Chu Nhất Minh, quay sang anh ta gật đầu chào: “Xin chào, lâu
quá rồi không gặp!”.<>
Chu Nhất Minh
hết nhìn anh ta lại quay sang nhìn tôi, mặt ngây ra, lắp ba lắp bắp:
“Ờ… Xin… xin chào!”.
Đới Thời Phi
không những còn nhớ Chu Nhất Minh mà còn nhớ cả Nhậm Giai nữa. “À
đúng rồi, bạn gái của cậu hồi này thế nào? Bệnh tình của cô ấy
đã khỏi chưa?”.
Chu Nhất Minh
ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, gãi đầu gãi tai, cười gượng
gạo. “Anh nói đến Nhậm Giai hả? Tôi và cô ấy chia tay từ lâu rồi. Giờ
tôi vẫn độc thân, bạn gái không biết vẫn còn trốn trong bụng của
nhạc mẫu nào nữa”.
Tai tôi như dựng
ngược lên, anh ta vừa nói vẫn độc thân, vậy “ba cô chọn một” kia lại
có vấn đề gì sao?<>
“Không phải
chứ, Chu Nhất Minh? Mẹ Điềm Điềm đã giới thiệu cho anh ba cô rồi mà,
sao không chọn lấy một người?”.
Anh ta cười
trừ. “Em nắm rõ tin tức nhỉ? Có điều anh trai lại không có cảm giác
với mấy cô gái đó. Vấn đề tình cảm rất quan trọng mà, phải không?”.
Chu Nhất Minh
không làm cái chuyện “ba cô chọn một”, vẫn còn đơn thân, điều này
khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cho dù tôi và anh ta thử yêu
nhưng không thành thì tôi cũng không hy vọng anh ta yêu được người khác
nhanh như thế.
Không biết Chu
Nhất Minh có nghĩ như vậy không. Tối đó anh ta chủ động gọi điện cho
tôi, hỏi giữa tôi và Đới Thời Phi có chuyện gì, sao còn qua lại với
hắn.
Tôi cố tình
phớt lờ: “Anh quan tâm đến chuyện em qua lại với ai làm gì? Chuyện
của em không cần anh quản”.
Anh ta lấy tư
cách anh trai để quan tâm đến tôi. “Bé bự, anh trai cũng vì quan tâm
đến em. Có phải Đới Thời Phi muốn quay lại với em không? Anh ta xem em
là cái gì, lốp xe dự phòng à? Em đừng để ý đến anh ta, phải biết
là “hảo mã bất cật hồi đầu thảo[1'>”.”
[1'> Câu thành
ngữ, ý nói ngựa khôn không gặm cỏ cũ, không ngoái đầu lại bãi cỏ
đã chạy qua. Nói rộng ra là người khôn ngoan không mãi luyến tiếc cái
đã mất.
“Tuy nói là
ngựa khôn không gặm cỏ cũ nhưng nếu bãi cỏ đó non mơn mởn thì vẫn
còn giá trị. Hơn nữa, em có quay lại hay không cũng chẳng liên quan gì
đến anh. Cần anh phải phát biểu ý kiến chắc?”.
Anh ta tỏ ra
lép vế. “Chẳng qua là anh… anh trai muốn tốt cho em…”.
Tôi “hừ” một
tiếng. “Anh tỉnh lại đi, em không ham, anh quản ít một chút thì hơn!”.
Anh ta im lặng
hồi lâu rồi đột nhiên nói nhanh: “Được, cứ coi như anh lo toàn chuyện
không đâu, em không thích thì thôi! Em muốn ăn ngọn cỏ nào thì ăn,
chẳng liên quan gì tới anh!”.<>
Quan hệ giữa
tôi và Chu Nhất Minh lại một lần nữa căng thẳng. Anh ta tức giận,
không thèm quan tâm đến tôi nữa. Hôm đó, anh ta tan làm về nhà ăn cơm,
gặp tôi ở cổng tiểu khu nhưng giả bộ không nhìn thấy, quay đầu đi
tiếp.
Tôi không cam tâm
đuổi theo, kéo anh ta lại. “Anh như vậy là có ý gì? Mỗi lần nhìn
thấy em, anh đều lẩn tránh là sao hả?”.
Anh ta tỏ vẻ
ngây ngô. “Chẳng phải em nói anh trai quan tâm đến em ít thôi sao? Anh
trai tôn trọng ý kiến của em, tránh xa một chút để không ảnh hưởng
đến em còn gì!”.
Anh ta còn lấy
lời của tôi ra chặn họng tôi, để tôi không nói được gì nữa. Tôi đã
tức lại càng tức. “Được, Chu Nhất Minh, anh cứ trốn đi, trốn càng xa
càng tốt, sau này đừng để em nhìn thấy bản mặt anh nữa, chúng ta
tuyệt giao!”.
Thế là lại
căng thẳng! Sau khi biết chuyện, Điền Tị