Snack's 1967
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322691

Bình chọn: 8.5.00/10/269 lượt.

em họ kéo anh ta đến làm “cỏ”! Tự nhiên tôi thấy

dễ chịu hẳn!

Rất tốt, không chỉ mình tôi “bị ế” mà Chu Nhất Minh cũng

đang “ế” đấy thôi, đến giờ vẫn chưa tìm được bạn gái mới. Cùng là “bị ế” cả,

không ai mạnh hơn ai, điều này khiến tâm lý của tôi cân bằng trở lại. Haizz, cả

hai đứa “ế” cùng nghĩ đối phương là kẻ đui mù, là không khí không nhìn thấy gì!

Chẳng bao lâu, cái tên “bị ế” kia đã biến mất, không biết lặng lẽ ra đi từ lúc

nào. Anh ta đi khỏi, tôi như trút được gánh nặng, không phải diễn trò nữa,

buông tha cho Tiểu Cao. Cậu ta nhanh chóng bị một cô gái hợp cạ kéo sang bàn

bên chơi súc sắc.

Cũng có vài anh chàng đến gần tôi xin làm quen nhưng hết

người này đến người khác, chẳng có ai khiến tôi thuận mắt, vừa lòng. Một anh

chàng thô lỗ đến bắt chuyện, vừa đến đã vô ý làm đổ cả ly bia đang cầm trên tay

vào đầu tôi. Còn có chiêu “làm quen” nào hay hơn thế nữa không? Trước khi ra

về, tôi phải chật vật nửa tiếng đồng hồ với mớ tóc ướt rượt, tâm trạng vốn đã

không vui nay lại được dịp bùng nổ, khiến tôi gầm lên vì tức giận.

Tôi gào thét một tí rồi lập tức im bặt vì xung quanh tôi

trong vòng ba trượng, người lạ không ai dám lại gần. Tất cả đám con trai trong

buổi tiệc đều nhìn tôi như nhìn một con điên thỉnh thoảng lên cơn, không thì

chí ít cũng là một kẻ nóng nảy, cục cằn. Thật xấu hổ hết biết!<>

Buổi tiệc này coi như đến công toi! Suy cho cùng cũng là do

sự xuất hiện đột ngột của Chu Nhất Minh khiến tôi đã chẳng vui vẻ gì còn như

“bà chằn” trước bao nhiêu người.

Trên đường về, Điền Tịnh thấy tôi mặt mày ủ rũ thì hỏi thẳng

thừng: “Bất ngờ gặp lại Chu Nhất Minh, tâm trạng của cậu dường như bị kích động

mạnh, có phải cậu vẫn còn nghĩ đến anh ta không?”

Tôi lập tức mặt đỏ tía tai hét lên: “Ai thèm nghĩ đến anh

ta, anh ta đáng để mình nhớ mãi không quên chắc!”

“Có hay không thì mình không biết, nhưng cậu cũng không nên

vội vàng phủi sạch như thế, về nhà suy nghĩ kĩ để có được câu trả lời chính xác

nhất đi. Gạt ai chứ đừng nên gạt mình, có biết không hả?”

Đêm đó tôi không sao ngủ được, tôi không thừa nhận mình vẫn

còn nhớ Chu Nhất Minh. Thực sự anh ta chưa từng là mẫu đàn ông lý tưởng của

tôi, tôi cũng chẳng phải mẫu người trong mộng của anh ta. Chúng tôi ban đầu chỉ

là mối quan hệ bạn bè thân thiết, sau này yêu nhau cũng là vì nhiều lý do mới

bắt đầu. Nhưng không thể phủ nhận, những ngày tháng chúng tôi hẹn hò thật vui

vẻ, hạnh phúc. Chỉ là sau này...

Nằm trằn trọc suy nghĩ, những kỷ niệm trong quá khứ cứ lần

lượt ùa về như những thước phim trong ký ức từ từ mở ra...

Đúng thế, tôi và Chu

Nhất Minh đều là những kẻ khổ ải đã từng. Nhớ ngày trước, tôi có Đới Thời Phi,

anh ta có Nhậm Giai, hai đứa tôi “cùng vui cùng mừng”. Ai ngờ, nhanh chóng biến

thành “cùng buồn cùng khổ”. Đều do vận mệnh chúng tôi không tốt, đúng là một

cặp huynh muội đen đủi!

1.

Năm hai mươi lăm tuổi, tôi đã có cảm giác khủng hoảng đối

với tuổi tác của mình. Nguyên nhân là khi lang thang vào các diễn đàn trên

internet, tôi vô tình đọc được một câu: “Con gái sau hai mươi lăm tuổi giống

như chiếc bánh ta tô để qua đêm, không còn tươi ngon nữa.”

Không biết kẻ xấu xa nào đã viết ra câu nói tồi tệ đó mà hại

tôi mất ngủ ba ngày ba đêm, trong đầu lúc nào cũng luẩn quẩn vấn đề tươi ngon

hay không còn tươi ngon”.

Trước khi đọc được câu nói tệ hại đó, tôi cảm thấy mình vẫn

còn trẻ trung, xinh đẹp. Tuy không hút hồn như nụ hoa hé nở trong sương sớm

nhưng dù sao cũng là một đoá hoa rạng ngời trong sắc xuân tươi đẹp. Chỉ vì câu

nói đó mà tôi chợt thấy mình giống như bông hoa đẹp sắp đến lúc héo tàn.

Nói đến vấn đề tươi ngon thì không thể không nhắc đến hai từ

“hạn sử dụng”. Trên thế gian này cái gì mà không có hạn sử dụng, quá hạn rồi

muốn bán cũng chẳng ai mua. Những thứ gần hết hạn cũng không còn tốt nữa. Giờ

theo như câu nói tệ hại đó thì tuổi thanh xuân của tôi cũng sắp đến ngày tàn

rồi. Thông minh ra thì phải mau mau tìm “nguồn tiêu thụ”, nhanh chóng tìm ai đó

chịu lấy mình. Con gái hai mươi lăm tuổi chưa chồng khiến người ta liên tưởng

đến một cây hẹ già, nhưng nàng dâu hai mươi lăm tuổi thì lại là một cây hẹ tây

đang độ xuân thì.

Tôi đã sống vô ích hai mươi lăm năm nay, ngay cả bạn trai để

có thể tiến đến hôn nhân cũng không có. Đại hạn ngay trước mắt rồi, phải làm

sao bây giờ?

“Cô gái buồn, tuổi thanh xuân sắp qua đi trong cảnh phòng

đơn gối chiếc.” Rỗi rãi không có việc gì tôi lại lôi Hồng lâu mộng ra

đọc, đọc đến lần thứ một trăm linh một thì câu nói này đã quá gai mắt rồi.

Quẳng cuốn sách xuống, tay chống cằm ngồi thẫn thờ. Phải làm sao đây? Chị mày

phải làm gì bây giờ?

Trước nay tôi không phải là đứa thích chạy theo mốt, rõ ràng

nếu tinh thần không rệu rã thì cũng thuận theo trào lưu mà chạy theo mốt, chạy

theo con đường của những phụ nữ ế rồi! Lấy ai đó rồi cả ngày ôm cục hận trong

lòng, hết xuân thương tổn lại đến thu đau lòng, nhìn hoa hoa không thắm, nhìn

cây cây chẳng biếc, nhìn đâu đâu cũng thấy không thuận mắt. Trời ơi! Thật là

khổ!

Tôi khổ sở như vậy mà bố