
được nguyên nhân vì sao Mi Nhiễm lại sửa lại học phần, cô tuy rằng
biết trong trường học có rất nhiều người cố chấp, nhưng mà cũng không thể ngờ
có người lại điên cuồng đến vậy… Thật sự là núi cao thật đáng ngưỡng mộ…
“Nhưng mà thật đúng là có
điểm đáng tiếc,” Tiểu Khê có điểm thương cảm nói, “Ưu tú như thế nào cũng chỉ
ngắm chứ không thể ăn.”
Triêu Huy khó hiểu: “Thế
là có ý gì?”
“Cậu không biết sao? Chu
Vệ không có bạn gái.” Tiểu Khê có chút uể oải.
Bộ dạng đào hoa như vậy, vậy
mà lại là Pháp Hải chuyển thế (Sa: Pháp Hải : đại sư trong truyện
Thanh Xà Bạch Xà), cự tuyệt vô số tình cảm của những thiếu nữ tội nghiệp. Nghe
nói từng có một nữ sinh can đảm trực tiếp đến lớp học bày tỏ tình cảm, kết
quả Chu Vệ chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, hỏi lại cô có biết hay không cái gì
gọi là tự do? Cô gái này vẫn can đảm như trước trả lời, em thích anh là tự do
của em, em thổ lộ với anh là tự do của em, bất luận người nào cũng không
ngăn cản được! Chu Vệ nói cái gì? Anh nói, tự do, là tôi có muốn làm hay không
muốn làm đều được, tôi không muốn bị em thích, cũng không muốn thích em, đó
chính là tự do của tôi!
Triêu Huy: …
Đông Yến: “Chu đại thần,
xuất sắc!”
Tiểu Khê: “Tự do, là tôi
có muốn làm hay không muốn làm đều được, có thể có người có cá tính như vậy,
làm sao không xuất sắc cho được?”
Tĩnh Tĩnh tàn nhẫn: “Câu
nói kia là của Conde*, anh ta một chút cũng không cá tính, một chút cũng không
xuất sắc.”
…
Tiểu Khê ^_^!
(*) Conde : Immanuel
Kant (1724-1804), nhà triết học người Đức.
Hóa ra Chu Vệ làm cho Mi
Nhiễm và Tiểu Khê cùng những nữ sinh khác điên đảo tâm hồn là như vậy, Triêu
Huy thật sự rất khó lý giải tại sao các cô lại kích động như thế. Cô nhìn thấy
anh, chẳng qua chỉ là một thanh niên bình thường cao hơn người khác một chút,
dễ nhìn hơn người khác một chút, có lẽ cũng tài năng hơn một chút, còn lại
không có cảm giác gì khác. Nếu đi sâu thêm, phong cách làm việc của anh, nhất
là thái độ không chút khách khí vạch ra sai lầm của người khác để bảo vệ quyền
lợi của chính mình và sống theo nguyên tắc, quả thực so với người bạo lực và
nham hiểm cũng không khác biệt là mấy. Kinh nghiệm mười tám năm sinh tồn nói
cho cô, người như thế, vẫn đừng nên chọc vào thì hơn, may mà cô chỉ là loại tôm
tép ở chỗ nước nông cùng với loại Giao Long nơi biển cả như anh không có quan
hệ gì.
Cho nên rất nhanh , Triêu
Huy liền đem cái tên Chu Vệ tống vào dữ liệu dự bị, ngẫu nhiên nghe được người
khác nhắc tới cũng phải liên tưởng một hồi rồi mới thốt lên : A, là anh !
Chuyện khiến cho Triêu
Huy thực sự chú ý có rất nhiều, ví dụ như tại sao giải quyết một phương trình
mãi mà không xong .Ví dụ như cách 6 tháng 22 ngày không bao lâu nữa sẽ tới cuộc
thi tiếng Anh cấp bốn nếu lần này vẫn là vừa vặn qua thì phải làm sao bây giờ?
Lại ví dụ như Lâm Ứng Tuyên vẫn dương dương tự đắc còn Dương Cảnh vẫn trầm mặc
như cũ thì cô nên làm như thế nào?
Mỗi khi cô làm bài tập,
thường có thói quen là tắt điện thoại di động, nhưng lại vẫn ẩn nick trên QQ,
yên lặng làm bài. Cho nên, người khác nghĩ cô không biết, kỳ thật mỗi một câu
một từ Lâm Ứng Tuyên nói ở trên diễn đàn cô đều thấy hết.
Có người trước kia nói
với cô rằng, trời sinh có rất nhiều người thích chiếm lấy công lao, tâm huyết
của người khác, chẳng lẽ Lâm Ứng Tuyên cũng là người như vậy?
Cô mở khung đối thoại
“Diễn đàn đồng hương thành phố G”
***
Vĩnh hằng tâm: Tuyên
Tuyên, nhìn em với ông xã ân ái như vậy, mau nói cho tỷ tỷ biết có bí quyết gì
đi.
Luyến tử & Thanh
đằng: thẹn thùng ing~~~~ thật ra em cũng không có bí quyết gì cả, chỉ là vận
khí tốt một chút thôi ~~~~
Không nói em yêu anh:
Tuyên Tuyên khiêm tốn, cậu là thần tượng của thành phố G chúng ta ~~~~ nói mau
nói mau! ! Không thì mỗi ngày tớ đều lải nhải làm phiền cậu đấy!
Vĩnh hằng tâm: 9494! (94:
viết tắt của từ đồng ý)
Luyến tử & Thanh
đằng: có gì đâu, cứ chịu khó nghe lời một chút, nhu thuận một chút, săn sóc một
chút là được, mỗi ngày đều ân cần
thăm hỏi anh ấy, cho anh ấy sự ngạc nhiên nho nhỏ, lâu lâu lại khiến anh ấy tự
hào về bản thân là được.
Luyến tử & Thanh
đằng: đây chỉ là quan điểm của tớ với bạn trai mà thôi, các anh chàng khác thì
tớ không dám đảm bảo, ha ha ha
Vĩnh hằng tâm: gạt người
gạt người gạt người! Dương Cảnh theo đuổi dễ dàng như vậy sao?
Không nói em yêu anh:
từng ấy điều kiện ấy có thể làm cho anh ta thỏa mãn sao? Nữ sinh nào tùy tiện
một chút đều có thể làm được, vậy tại sao anh ta còn chia tay nữ sinh kia?
(Triêu Huy: … Nữ sinh kia
chẳng lẽ nói mình? Cùng là đồng hương, tốt xấu cũng nên nhớ tên đi chứ.)
Vĩnh hằng tâm: Tuyên
Tuyên, em xấu xa, em dấu bí quyết riêng nhé ~~~~ có
nói hay không!
Luyến tử & Thanh
đằng: Thề với chúa, em tuyệt đối không nói dối, nữ sinh kia thất bại như thế
nào là chuyện của cô ấy, không liên quan đến em.
Vĩnh hằng tâm: em thật
đúng là rộng lượng… …
…
Chu vương tử nói chuyện
cùng em: Cái gì! Cậu ra vẻ cái quỷ ấy! Cướp người yêu của người khác còn không
biết đến liêm sỉ, còn ở đây ra