
i, vậy quyết định thế nhé, đến lúc
đó đừng có nuốt lời. Viên Hỷ cười đáp không nuốt lời, đến khi gác máy rồi thì
không cười nổi nữa, cau mày khổ sở đối diện với từng bảng biểu chất chồng,
không kìm được làu bàu: Tặng đi, tặng đi, tặng em một triệu đi, như thế em sẽ
dám ném đống vớ vẩn này vào mặt họ.
Chớp mắt đã thấy kỳ nghỉ đến, Viên Hỷ mới thu dọn xong
đống chiến trường gồm đủ mọi loại bảng biểu số má, choáng váng đầu óc nộp cho
trưởng phòng, mà người ấy cũng xem như có lương tâm, nhìn đống bảng biểu rồi
gật đầu, lại nói câu “vất vả rồi!” với Viên Hỷ, cô thở dài thượt một hơi, xem
như đã hoàn thành xong trách nhiệm.
Về đến nhà, Viên Hỷ ngủ vùi suốt mấy tiếng đồng hồ rồi
mới thấy hoàn hồn lại, gọi điện cho Hà Thích hỏi bên ấy thế nào rồi, Hà Thích
khàn giọng bảo cũng tương đối rồi, phía bên bán đòi gấp quá, lão Từ đã cuống đỏ
cả mắt rồi, chỉ muốn bổ đôi cả đám cho xong. Viên Hỷ có phần ngờ vực, hỏi bổ
đôi cả nhà ra thì có tác dụng gì, lại thiếu hẳn người làm việc cho mình? Hà
Thích cười khàn khàn, bảo Viên Hỷ ngốc, số mà cũng không biết đếm, đương nhiên
là một bổ làm đôi sẽ có tận hai người làm việc rồi! Viên Hỷ cũng cười, lại hạ
giọng dặn Hà Thích chú ý sức khỏe, dù bận thế nào cũng không được ăn cơm trễ,
Hà Thích chỉ thì thầm “ừ”, có vẻ cũng mệt đến cực điểm.
Đang trò chuyện với nhau thì nghe thấy có người bên
kia gọi: “Hà, ăn cơm.” Hà Thích đáp lại một tiếng rồi lại thì thầm với Viên Hỷ:
“Anh cúp trước nhé, đợi anh bận xong rồi sẽ đến chỗ em.”
Viên Hỷ cúp máy rồi ngồi đờ ra, lúc nãy giọng nói gọi
Hà Thích đi ăn cơm vẫn là giọng nữ lần trước nhờ Hà Thích đến điều chỉnh bug
lại, chỉ có điều không trong trẻo như lần trước, mà nghe có vẻ khàn đặc. Đồng
nghiệp nữ của Hà Thích cô đã gặp, kẻ dịu dàng gọi anh là “sư huynh”, người
phóng khoáng thì gọi thẳng là “trâu bò”, giọng gọi “Hà” này khiến cô thấy có phần
bất an, giống như có một số việc không thể tránh khỏi đang phát sinh, không có
lý do, chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, Viên Hỷ cười giễu mình, không nghĩ
nhiều nữa, mà chỉ quy cái cảm giác này là do đặc điểm đa nghi của phụ nữ mà ra.
Đã vào tháng Mười tiết trời se lạnh, Bì Hối không biết
bị kích thích gì mà bỗng hưng phấn đòi đan áo len cho Tiêu Mặc Đình, ngày nghỉ
cuối cùng chạy đến kéo Viên Hỷ đi mua len, về nhà ngồi co trong salon, gặm táo
và nghiên cứu “hướng dẫn cách đan áo len”, ngón tay thon dài ngọc ngà liên tục
chỉ chỉ điểm điểm trên cuốn tạp chí, chỉ trong một lúc đã từ bình luận các dạng
áo len sang thân hình của các mẫu nam.
Viên Hỷ cảm thấy rất bất lực, về sau nghe không nổi
nữa, mới hỏi Bì Hối: “Cậu suốt ngày chảy nước dãi với trai đẹp như thế, Tiêu
Mặc Đình nhà cậu không thấy buồn bực à?”
Bì Hối dời ánh mắt ra khỏi cuốn tạp chí, nhún vai đáp
với vẻ bất cần: “Anh ấy quen rồi.”
Ngũ quan trên mặt Viên Hỷ méo xệch đi: “Chuyện này mà
cũng quen à?”
Bì Hối lườm một cái: “Anh ấy biết tớ đây không có tính
nhẫn nại, với một anh trai đẹp nhiều nhất cũng chỉ ba tháng.”
Viên Hỷ cố gắng giữ vẻ bình thản, lại hỏi: “Vậy nên
anh ấy rất yên tâm?”
Bì Hối gật đầu: “Đúng thế, chỉ cần không mê mẩn mãi
một người thì anh ấy không so đo với tớ.”
“Tiêu Mặc Đình vĩ đại thật!” Viên Hỷ tán thưởng.
“Không phải anh
ấy vĩ đại, mà là anh ấy biết tớ chung thủy,” Bì Hối ngước mắt nhìn Viên Hỷ vẻ
rất nghiêm túc, nói: “Viên Hỷ, tớ bảo cậu biết, thế gian này người si tình nhất
chính là những người đào hoa như bọn tớ, cậu có tin không? Có lẽ bốn mươi phần
trăm tình cảm của bọn tớ bị phân thành nhiều phần và chia cho những người khác
nhau, nhưng sáu mươi phần trăm còn lại chỉ dành cho một người, hơn nữa cho dù
những phần nhỏ bị chia cắt kia có thay đổi thế nào cũng không ảnh hưởng đến sáu
phần còn lại, đó chính là chung thủy. Còn những người được mệnh danh là chung
tình như các cậu đặt hết tình cảm vào một người, hễ thay đổi một chút sẽ thay
đổi toàn cục, hiểu chưa? Em gái.”
Vẻ mặt Bì Hối rất nghiêm túc, luận điểm rất học thuật.
Viên Hỷ bị ngữ khí đứng đắn của Bì Hối dọa cho đần cả
người, vẫn thật thà lắc đầu, về sau nhìn thấy khóe mắt Bì Hối lộ ra nét cười
gian xảo, thì mới hiểu ra bạn mình đang xiên xỏ, thế là nghiến răng chồm lên
người cô nàng, giận dữ: “Con ranh, dám xiên xỏ cả tớ à, hình như cậu chán cơm
thèm đất rồi phải không?”
Bì Hối cười ré lên nịnh nọt, chị chị em em gọi cả nửa
ngày mới dụ được Viên Hỷ tha cho cô, rồi vừa cười vừa nhặt tạp chí dưới đất
lên, nói: “Viên Hỷ, cũng chả phải là đùa, có một số thứ vẫn là có lý.”
Viên Hỷ lườm Bì Hối một cái, nhếch nhếch môi bảo: “Câu
này của cậu bảo đảm Trương Hằng sẽ thích nghe, không chừng còn cảm kích cậu đến
mức trào cả nước mắt nước mũi, ôm lấy cậu gào lên ‘tri kỷ’ đấy.”
“Hê! Cậu còn nói à, những thứ khác thì không biết, nhưng
người hiểu tình cảm nhất trong đám chúng ta chính là anh ấy đấy, Viên Hỷ, cậu
đừng lườm nguýt thế, với chỉ số tình cảm như cậu làm sao hiểu được, đừng tưởng
cậu ra vẻ cái gì cũng hiểu mà lầm, thực ra cũng chỉ toàn lý thuyết suông thôi,
kinh nghiệm thực chiến của cậu quá í