Ai Là Ai Của Ai

Ai Là Ai Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323311

Bình chọn: 7.00/10/331 lượt.

ũng

lạnh, xâm nhập thẳng vào bụng. Xe buýt từ phía sau chạy đến, có người chạy đuổi

theo xe ngang qua Viên Hỷ, chen lên, không biết là định chạy đến nơi nào trong

thành phố này đây.

Thành phố này đúng là lạnh quá, Viên Hỷ thở dài, thôi

bỏ đi, xem ra phải bắt xe về nhà rồi, sớm muộn đều không thành vấn đề, đợi cho

qua cơn đau này đã rồi tính.

Một chiếc xe màu đen lặng lẽ chạy đến tấp sát vào lề

đường, Viên Hỷ nghiêng sang nhìn, thấy cửa kính xe dần dần hạ xuống, Bộ Hoài Vũ

nghiêng người sang từ vị trí lái xe, hỏi gọn: “Có cần giúp gì không?”

Viên Hỷ có phần ngượng ngập, vội vã đứng dậy, cố nặn

ra một nụ cười yếu ớt: “Không cần đâu, cám ơn, chạy mệt nên nghỉ một chốc, hà

hà.”

Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ một cái, không nói gì, quay

cửa kính xe lên.

Nhìn thấy chiếc xe của anh chạy đi, nụ cười trên môi

Viên Hỷ biến mất, lại cắn chặt môi quỳ xuống đất, ôm chặt vùng bụng nhỏ, trong

lòng thầm cổ vũ: Cố lên, sẽ qua thôi mà, không chết vì đau đâu, đau bụng kinh

thôi chứ có phải chuyện gì to tát đâu!

Còn chưa lẩm bẩm hết một lần thì chiếc xe đã quay trở

lại, Viên Hỷ nghe thấy giọng nói dửng dưng của Bộ Hoài Vũ: “Lên xe.” Giọng

không to, nhưng lại có âm sắc kiên quyết không cho phép người ta từ chối.

Viên Hỷ ngẩng lên nhìn anh, trong ánh mắt vẫn thoát

nét do dự.

“Cô lên xe, hay là muốn tôi gọi cho cấp cứu?” Anh hỏi.

Viên Hỷ nhếch mép cười cười, cố gượng đứng thẳng dậy,

mở cửa sau của xe bước vào, cảm nhận ngay hơi ấm trong xe, ấm áp, tốt thật,

Viên Hỷ thở dài.

“Đi bệnh viện?” Bộ Hoài Vũ hỏi.

“Không cần.” Viên Hỷ nói nhanh, nhìn thấy gương mặt

góc cạnh của anh trong kính chiếu hậu, không biết nên nói gì để bớt lúng túng,

“Không cần đi bệnh viện, chỉ là tôi… tôi bị cảm lạnh, hà hà, mặc ít quá nên đau

dạ dày!”

Bộ Hoài Vũ trầm lặng, nhìn Viên Hỷ một lượt từ kính

chiếu hậu rồi hỏi, “Ở đâu?”

Viên Hỷ thấy anh không cương quyết đưa mình đi bệnh

viện nữa thì thở ra một hơi, nói rõ địa chỉ, một cơn đau khác lại ập đến, thân

người vô thức cong gập lại, ấn chặt lấy vùng bụng, đầu cúi thấp sắp chạm vào

lưng ghế phía trước, cắn chặt răng chịu đựng cơn đau.

Người rõ ràng là lạnh, nhưng chóp mũi lại rịn mồ hôi.

Một lúc lâu sau, cơn đau mới bớt đi một chút, Viên Hỷ

mới nhận ra tư thế của mình hơi không ổn lắm, vội vã ngồi thẳng dậy, thấy Bộ

Hoài Vũ vẫn yên lặng lái xe, dường như không chú ý đến sự kỳ cục của mình thì

trong lòng thầm nhẹ nhõm, thế là len lén nhìn vào kính chiếu hậu, vừa đúng lúc

nhìn thấy ánh mắt nhìn mình ra chiều suy nghĩ của anh.

Viên Hỷ cảm thấy giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, vội phân bua: “Không

sao, lúc nãy dạ dày hơi đau quá, bây giờ đỡ nhiều rồi.”

Bộ Hoài Vũ vẫn không nói gì, im lặng một lúc rồi đột

ngột lên tiếng: “Dạ dày mà ở đó à, có bị kéo xuống thì cũng không tới chỗ đó được.”

Viên Hỷ lập tức cứng đờ người, nhìn đôi tay vẫn đang

ôm bụng của mình, ngẩng lên, lại nhìn ánh mắt Bộ Hoài Vũ trong kính chiếu hậu,

thoáng chốc lúng túng không biết nên nói thế nào cho phải.

Anh nhìn cô từ đó, “Nhớ là lần sau bảo đau dạ dày thì

phải ôm cho đúng chỗ, xích lên phía trên một chút.”

Tay Viên Hỷ vội dịch lên phía trên, ấn đúng vào vị trí

dạ dày.

“Đúng, ở đó mới phải.” Anh nói, “Còn nữa, đau dạ dày

không giống cô vừa nãy.”

“Hả?”

Anh liếc nhìn cô từ kính xe, sau đó lại hướng tầm nhìn

về phía trước, chăm chú lái xe, “Vừa nhìn đã biết cô chưa từng bị đau dạ dày,

nên giả vờ chẳng giống chút nào.”

“Tôi không giả vờ.” Viên Hỷ hơi cuống lên.

Anh gật đầu, “Không giả vờ, nhưng cũng chẳng nói

thật.”

Viên Hỷ im bặt, quả thực không biết phải phản ứng lại

thế nào, trong lòng tự nhủ sao tôi lại phải nói thật cho anh biết? Nói là tôi

bị đau bụng kinh à? Tôi mặt dày thế ư? Con người anh sao mà không hiểu chuyện

gì cả thế?

Anh thấy cô im lặng, lắc lắc đầu, cười khẽ, Viên Hỷ

chợt cảm thấy xe chạy chậm lại, sau đó nghe anh hỏi: “Có muốn mua gì đó không?”

“Ơ?” Viên Hỷ hơi ngẩn ra, rồi nhìn theo ánh mắt của

anh về phía bên đường, đó là một siêu thị vẫn còn mở cửa, lúc này mới hiểu ra ý

của anh, liền đỏ mặt nói, “Không cần! Ở nhà có!”

Xe đậu lại phía dưới tòa nhà, Viên Hỷ nói một tiếng

cảm ơn rồi cuống quýt chui ra khỏi xe như đào tẩu, lên lầu rồi nhào vào phòng

vệ sinh, mới thấy băng vệ sinh đã bị thấm ướt hết, đến cả mặt váy phía sau cũng

bị thấm ra một khoảng nhỏ.

“Toi rồi!” Viên Hỷ nhìn vết máu trên váy, lúc nãy ngồi

trên xe của Bộ Hoài Vũ, ghế ngồi trên xe anh hình như là màu kem, không biết có

dính lên ghế xe người ta không nữa, nếu mà làm bẩn xe người ta thật thì sau này

còn mặt mũi nào gặp lại! Cô nghĩ, trong lòng bứt rứt hối hận.

Bì Hối vẫn chưa về, Viên Hỷ thấy mảnh giấy cô để lại

trên bàn: Hỷ, tiêu tớ rồi! Bà già tớ triệu hồi, đêm nay tớ phải ở nhà, không về

được đâu! Cậu cầu nguyện giúp tớ nhé!

Viên Hỷ nhìn mảnh giấy, dường như có thể thấy được điệu bộ buồn cười của Bì Hối

khi bị mẹ cô túm về nhà, muốn cười nhưng lại cười không nổi, trong lòng có một

cảm giác khó nói, có phần ngưỡng mộ, và hơi chua xót. Rót một ít nước gừng

đường để uống, p


Duck hunt