
ằng nói, “Hôm nay hai
người chưa nói gì với nhau, dù em đã lựa chọn người cũ thì người mới cũng không
đến nỗi thành kẻ thù chứ, vả lại Bộ Hoài Vũ không phải người hẹp hòi, em cứ thế
này sẽ càng làm mọi người ngượng ngùng hơn, nghĩ thoáng hơn đi, có gì đâu nào,
anh thấy Hà Thích còn rõ đạo lý này hơn em!”
Viên Hỷ nghĩ ngợi, thấy Trương Hằng nói cũng có lý,
nhưng vẫn hơi do dự không chắc chắn, Trương Hằng cười khì, tiện tay đưa cho cô
một bình nước, hất hất cằm về phía Bộ Hoài Vũ: “Này.”
Bộ Hoài Vũ thích câu cá vì lúc đó có thể khiến đầu óc
anh thoải mái hoàn toàn, điều đó đối với anh là một sự hưởng thụ kỳ diệu đến
mức gần như xa xỉ. Nhưng tâm trí anh bây giờ lại không được như vậy, tuy đôi
mắt anh vẫn luôn chú ý đến chiếc phao đang nổi lập lờ trên mặt nước. Viên Hỷ đã
đứng sau lưng anh gần một phút rồi, Bộ Hoài Vũ không quay đầu lại nhưng vẫn cảm
nhận được sự do dự của cô.
Cuối cùng, Bộ Hoài Vũ phát ra một tiếng thở dài nhẹ
đến mức như không thể nghe thấy, quay lại mỉm cười với Viên Hỷ, đưa tay về phía
cô.
Viên Hỷ ngẩn ngơ, nhất thời không hiểu được ý của Bộ
Hoài Vũ.
Bộ Hoài Vũ cười, vẫn đưa tay cho Viên Hỷ, ánh mắt liếc
qua bình nước trên tay cô, hỏi: “Chẳng phải em đến đưa nước cho anh à?”
Viên Hỷ lúc này mới sực nhớ ra, mỉm cười ngượng ngập
với Bộ Hoài Vũ rồi đưa nước cho anh, sau đó ngồi xổm xuống cạnh anh, hỏi vu vơ:
“Anh câu được cá chưa?”
Bộ Hoài Vũ lắc đầu, thu ánh mắt trở lại về những con
cá sọc trắng đỏ đang lượn lờ, nói khẽ: “Câu cá là để hưởng thụ sự thảnh thơi,
chứ không phải là câu được bao nhiêu cá.”
Viên Hỷ ừ khẽ một tiếng, không biết nên nói gì thêm,
hai người phút chốc chìm vào yên lặng, chỉ có gió khẽ thoảng qua, gợn lên những
đợt sóng lăn tăn, xô từng lớp vào bờ, phản xạ lại ánh nắng chói chang khiến
người ta hoa mắt.
“Viên Hỷ,” Bộ Hoài Vũ chợt mở lời, giọng nói trầm
trầm, có phần nặng nề ép thẳng vào ngực Viên Hỷ, khiến trái tim cô cũng khẽ run
lên, “Anh khiến em khó xử lắm ư?” Anh hỏi.
Viên Hỷ không đáp, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Bộ Hoài Vũ lại cười, nụ cười rất nhạt, chỉ có khóe môi
khẽ nhếch lên, giữa hàng lông mày vẫn thoáng chau lại, “Thực ra em trốn tránh
anh như vậy lại khiến hy vọng trong lòng anh sống dậy, nếu em không muốn cho
anh thêm chút hy vọng nào thì em hãy đối xử với anh như với Trương Hằng đi,
chẳng có gì là không thể đối diện được, việc đã thế rồi thì người cũng thế ấy
đi.” Anh cười, cố ý đùa: “Vả lại giữa chúng ta cũng chưa đạt tới mức độ bắt
buộc phải quên nhau mới có thể rút lui, đúng không?”
Viên Hỷ không hề thấy câu nói của Bộ Hoài Vũ buồn cười
chút nào, thậm chí cô cảm nhận được có chút cay đắng kỳ lạ, đối với Bộ Hoài Vũ,
cô cũng đã động lòng, và cũng biết Bộ Hoài Vũ có ý với mình, nhưng đã đến nước
này rồi thì cô chẳng còn cách nào quay lại, cũng không cam tâm rút lui, Hà
Thích đang đứng ở phía sau cô không xa, có lẽ cũng đang nhìn theo cô, đó mới là
người cô yêu, mới là người mà cô vẫn luôn nhớ nhung khôn nguôi.
Còn cô và anh, chẳng qua chỉ là một cặp nam nữ bình
thường vô tình gặp nhau và sưởi ấm cho nhau ở thành phố này mà thôi, gặp gỡ
rồi, bước chân hai người đã từng khựng lại trong khoảnh khắc, thế rồi lại đi
lướt qua nhau.
“Em xin lỗi.” Viên Hỷ khẽ nói.
Bộ Hoài Vũ quay lại, lặng lẽ nhìn Viên Hỷ, đôi đồng tử
thâm trầm, rất giống nước hồ dưới bóng râm, dường như chỉ cần nhìn thôi thì sẽ
chìm đắm trong ấy. Viên Hỷ không dám nhìn, xoay đầu lại tránh né ánh mắt anh và
nhìn đi nơi khác.
Bộ Hoài Vũ chợt cười, “Có gì mà phải xin lỗi đâu? Tình
cảm đã mất đi rồi có lại, anh rất hâm mộ, nếu ông trời có thể cho anh một cơ
hội như vậy, sợ rằng lựa chọn của anh cũng sẽ giống em,” Giọng nói của anh dần
dần trầm hẳn xuống, “Hà Thích quá may mắn, may mắn đến độ khiến người khác ganh
tỵ, vì có người chấp nhận đợi anh ấy lâu đến thế. Có quá nhiều lúc, chỉ cần một
bước nhỏ, em đã đi qua rồi thì khi quay đầu lại, phát hiện ra sau lưng mình vật
còn mà người thì đã đi mất từ lâu rồi.”
Bộ Hoài Vũ lại quay đầu đi, “Nếu vẫn thấy ngượng ngùng
thì cũng không cần khó xử thế, anh sẽ để mình hoàn toàn biến mất trong cuộc
sống của em.”
Nhịp tim Viên Hỷ ngừng lại một nhịp, tiếng động của
mọi vật xung quanh dường như biến mất trong tích tắc, một lúc lâu sau mới vẳng
đến tiếng cười vui vẻ trở lại của bọn Trương Hằng, Viên Hỷ xoay lại nhìn, nụ
cười của Hà Thích dưới ánh mắng rạng rỡ đến chói mắt.
“Đến đó đi.” Vẻ mặt Bộ Hoài Vũ dửng dưng, ánh nhìn vẫn tập trung trên chiếc
phao nổi trên mặt nước, khẽ nói, “Anh ấy đang chờ em ở đó.”
Viên Hỷ quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ, cuối cùng cô đứng
dậy, “Đến đó ăn chút gì luôn nhé!” Cô nói.
Bộ Hoài Vũ gật đầu, “Em đi trước đi, chút nữa anh sẽ
đến.”
Viên Hỷ nhìn dáng nghiêng nghiêng của Bộ Hoài Vũ, khẽ
mấp máy môi, rồi cũng cố nén những lời muốn nói xuống, chỉ khẽ ừ một tiếng rồi
đi về phía thảm cỏ bên kia.
Nghe tiếng bước chân Viên Hỷ xa dần, Bộ Hoài Vũ như
lẩm bẩm với chính mình: “Đành
lòng… đành lòng… nhưng có đành lòng được không?” Tiếng của anh rất nhẹ,
như