
i cha con đi!”
Giang Nhân Ly nhìn Giang Thánh Minh: “Xin lỗi, con sau này sẽ không nhảy nữa…”
Đánh con gái, lòng người làm cha cũng đau nhói. Giang Thánh Minh vừa thấy
Giang Nhân Ly như vậy, cũng cảm thấy hối hận, thở dài: “Trở về phòng
nghỉ đi!”
Bạch Thanh Hà đỡ Giang Nhân Ly về phòng, “Đừng có trách cha con, ông ấy
cùng là sợ con sẽ học điều xấu. Trên đời này làm gì có người làm cha làm mẹ nào lại muốn làm tổn thương con mình? Ông ấy đối với con cảm thấy
mình mắc nợ rất nhiều, trước đây không thể làm trọn trách nhiệm của
người cha, hiện tại lại càng sợ con sẽ lầm đường lạc lối.”
Giang Nhân Ly gật đầu: “Con hiểu.”
Bạch Thanh Hà vừa đi ra, Mạc Tu Lăng liền bước vào, trong tay anh cầm một lọ thuốc: “Ba giờ bôi một lần”
Giang Nhân Ly liếc anh một cái, không lạnh không nóng. Cô không hề động vào
lọ thuốc mỡ, chỉ nhìn anh: “Anh có phải đang rất vui vì em có ngày hôm
nay?”
Mạc Tu Lăng vốn đinh rời đi chợt dừng bước chân lại: “Lẽ nào đây là suy nghĩ thực lòng của em?”
Giang Nhân Ly hồi phục nụ cười: “Anh Tu Lăng, cảm ơn anh vì lọ thuốc.”
“Ưm” Mạc Tu Lăng nhíu mày, vô cùng kinh ngạc vì sự biến hóa trong ánh mắt Giang Nhân Ly .
“Em muốn bôi thuốc, lẽ nào anh Tu Lăng muốn ở lại xem?”
Mạc Tu Lăng nắm chặt tay, không quay đầu lại mà đi luôn. Anh đúng là không nên quản nhiều việc như vậy.
Trong ba cô con gái của Giang gia, Giang Thánh Minh yêu thương nhất là Giang
Nhân Ly . Không phải vì cô thông minh hơn người, hay tuyệt sắc dung
nhan, mà là ông cảm thấy Giang Nhân Ly chịu thua thiệt hơn rất nhiều,
ông không thể bù đắp được lỗi lầm của mình. Giang Nhân Ly và Giang Nhân Mạn tuy là chị em ruột, nhưng Giang Nhân Mạn tính tình lại giống Uông
Tố Thu hơn, đều vô cùng hứng thú với chuyện thương trường, còn Giang
Nhân Ly lại càng lớn tướng mạo càng giống Uông Tố Thu. Bởi vì cảm giác
tội lỗi, Giang Thánh Minh không chịu cho Bạch Thanh Hà một danh phận, đó là vì trong lòng ông cất giấu một tâm tư sâu kín.
Ông quan sát Giang Nhân Ly lâu như vậy, cũng không hiểu rõ được tính tình
của con gái. Trước mặt các vị trưởng bối Giang Nhân Ly không hề kiêu
ngạo cũng không hề tự tin, luôn luôn đúng mực, thỉnh thoảng nói một hai
câu, tựa hồ rất nhu thuận, thế nhưng Giang Thánh Minh cũng phát hiện ra
Giang Nhân Ly có chút quật cường và cố chấp.
Giang Thánh Minh cảm thấy đau đầu, muốn cùng Giang Nhân Ly nói chuyện nhưng
không thể nào mở miệng. Ông và Bạch Thanh Hà bàn bạc một hồi rồi sau đó
nhất trí cho Giang Nhân Ly đi học múa ba lê. Nếu như cô thật sự thích
vũ đạo, vậy thì vẫn nên chọn một môn nhảy tao nhã một chút. Rất nhanh
sau đó, mọi chuyện đều được sắp xếp thỏa đáng, Giang Nhân Đình tất nhiên cũng sẽ đi học cùng.
Vì vậy, sau khi Giang Nhân Ly khỏi, liền cũng Giang Nhân Đình đi học múa
ba lê. Trong khoảng thời gian này, Mạc Tu Lăng cũng không còn mỗi ngày
đều đưa đón Giang Nhân Đình nữa, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện, lúc ấy nét
mặt Giang Nhân Đình đều ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Trái với với sự bình tĩnh của Giang Nhân Ly , Giang Nhân Đình dường như vô cùng thích thú với ba lê.
Mạc Tu Lăng đứng ở trên cầu thang, anh tựa vào tay vịn, chờ hai chị em kết
thúc buổi học. Giang Nhân Đình rất nỗ lưc, sau khi học xong còn ở lại
luyện tập, Giang Nhân Ly lại không làm vậy, cô tuyệt đối không nán lại
một giây.
Các bạn học đã lục đục đi xuống, Mạc Tu Lăng đưa mắt nhìn lên. Thoáng chốc
anh ngây dại, sau đó cấp tốc chạy tới. Sự việc phát sinh quá đột ngột,
tim anh đập thình thịch khựng lại mất hai giây. Ai cũng không thấy rõ,
Giang Nhân Ly sao lại từ cầu thang ngã nhào xuống.
Sắc mặt cô trắng bệch, ngồi trên sàn nhà đau đớn.
Mạc Tu Lăng vội vàng đẩy mọi người xung quanh ra: “Sao vậy? Có ổn không?”
Giang Nhân Ly thử đứng lên, nhưng không cách nào giữ thăng bằng. Mạc Tu Lăng lại ngồi xổm xuống, sau đó cõng Giang Nhân Ly trên lưng.
Giang Nhân Ly không hề kêu một tiếng. Kỳ quái chính là Mạc Tu Lăng biết rõ
cô đang rất khó chịu. Thân thể cô gần sát trên lưng anh, không hề có bất cứ khe hở nào. Quần áo anh trong nháy mắt ướt đẫm, không rõ là mồ hôi
của anh hay của cô. Anh nhanh chóng tìm cách đưa cô đến bệnh viện. Cô
không kêu đau nhức, một tay trên lưng anh muốn tìm kiếm thứ gì, nghĩ
muốn dùng cách này để có thể thuận tiện rời đi.
Vết thương không quá lớn, cũng không có bị sâu bên trong. Nhưng Giang Nhân
Ly nói là rất đau, vì vậy bệnh viện đành phải tiếp tục quan sát.
Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà cảm thấy một chút bất an, dù sao cũng là
bọn họ muốn Giang Nhân Ly đi học ba lê, mà không ngờ lại xảy ra chuyện
này.
Trở ngại không lớn, nhưng cô không thể khiêu vũ được.
Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà thay nhau chăm sóc Giang Nhân Ly , thỉnh
thoảng Mạc Chí Hạo và Hoàng Tư Liên cũng đến thăm Giang Nhân Ly . Giang
Nhân Ly rất trầm tĩnh, không hề ồn ào, thỉnh thoảng đọc sách, không thì ngắm ánh mặt trời bên ngoài.
Giang Nhân Đình thì luôn tự trách bản thân, liên tục nói nếu như cùng đi ra
ngoài với Giang Nhân Ly thì đã không xảy ra chuyện. Mạc Tu Lăng lại
phải an ủi Giang Nhân Đình một hồi, c