Polaroid
Ai Hiểu Được Lòng Em?

Ai Hiểu Được Lòng Em?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324052

Bình chọn: 8.5.00/10/405 lượt.

rõ, anh vẫn là anh Tu Lăng của cô, "Anh Tu Lăng, anh gần đây tâm tư không tốt sao?"

"Đình Đình vì sao hỏi như vậy?"

"Bởi vì anh Tu Lăng cho dù đang cười, nhưng ẩn chưa bên trong nụ cười ấy lại cất giấu một nỗi cô đơn." Giang Nhân Đình khẽ nói. Cô không muốn anh như vậy, tuyệt đối không muốn.

"Anh nhớ em không phải học tâm lý học mà!"

"Anh lại đánh trống lảng rồi." Giang Nhân Đình không lưu tình mà vạch trần, sau đó trầm tư một chút, "Bởi vì chuyện với chị hai sao? Em đã nghe mẹ nói."

Mạc Tu Lăng mặt không hề biến sắc, nhưng sâu trong đôi mắt hiện lên rõ ràng.

"Anh Tu Lăng, anh phản đối việc hôn sự này, đúng hay không?" Cô dò xét anh: "Thực ra, chị cũng không muốn, nhưng hiện tại chị đang nhốt mình trong phòng. Nếu như ..." Cô không nói thêm gì nữa, bởi vì Mạc Tu Lăng sắc mặt trầm xuống.

"Ăn no rồi? Anh phải đi tính tiền."

Mạc Tu Lăng không về công ty sau đó mà lại lái xe đi vòng quanh trong thành phố, không có phương hướng. Suy nghĩ của anh dường như rất xa, rồi lại rất gần. Nhưng nét mặt của anh một mực bình tĩnh, tựa như lúc anh vừa về nước, Giang Nhân Đình có nói: rõ ràng anh ở rất gần như vậy, nhưng lại cảm thấy anh thật xa, thật xa.

Mạc Tu Lăng dừng xe ở bờ sông, sau đó xuống xe. Anh dựa người vào hàng rào bảo vệ, ánh mắt lộ ra một tia thâm túy không muốn ai biết. Bây giờ vẫn còn sớm, nhưng anh vẫn muốn thời gian qua nhanh một chút. Dường như là muốn tự lừa gạt bản thân rằng anh tới đây để thưởng thức cảnh đêm, thế nhưng hiện tại rõ ràng là ban ngày. Anh nhìn về phía xa, không có cái gì, có lẽ có, nhưng trong mắt anh lại chỉ là một cảnh mênh mông. Anh lấy ra một cái bật lửa, anh bật lên vài lần, nhìn thấy lửa rồi lại dập tắt, cứ như vậy nhiều lần. Đã qua hồi lâu, anh mới cầm lấy một điếu thuốc đưa lên trên. Anh nhìn điếu thuốc liên tục toát ra vài tia khói xanh, sau đó ném nó vào trong thùng rác. Anh vào trong xe, nhanh chóng lái xe rời đi.

Anh chạy xe rất nhanh, thậm chí vượt mấy lần đèn đỏ, nhưng anh không quan tâm.

Vừa trở về tiểu khu, anh liền đến biệt thự Giang gia. Anh ngồi ở sô pha.

Bạch Thanh Hà lập tức bưng lên cho anh một ly trà, trà Thiết Quan Âm rất thơm.

"Cảm ơn dì."

Giang Thánh Minh ngồi đối diện, nụ cười tự nhiên, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa ý vị sâu xa.

"Nghe nói Nhân Ly bị ốm, cho nên con tới thăm. Không biết có thể hay không." Trong mắt của anh mang theo ý hỏi.

"Đương nhiên là được." Bạch Thanh Hà cười mở miệng, “Đứa trẻ này đã lớn rồi, không như trước kia hay ra ngoài chơi nữa, suốt ngày chỉ đóng cửa ở trong phòng.”

Giang Thánh Minh lạnh nhạt: "Thật không biết nó giống ai."

Mạc Tu Lăng không để ý ánh mắt dò xét của bọn họ: "Con có thể đi xem cô ấy được không?"

"Đương nhiên có thể."

Mạc Tu Lăng đi vào phòng của Giang Nhân Ly, cô đang nằm ở trên giường. Thời tiết vốn đang nóng mà cô lại trùm chăn. Nghe thấy tiếng động, cô cũng không hề nhíu mày, vẫn cứ nằm bất động.

Mạc Tu Lăng cũng không hiểu sao rõ ràng là cô không hề có chút mảy may động đậy nào, nhưng lại khiến anh cảm thấy cô đã tỉnh.

"Chống đối như vậy có ý nghĩa sao?" Anh nói.

Giang Nhân Ly lúc này quay đầu lại, trong mắt cô có tia phòng bị xen lẫn kinh ngạc, cơ bản là không ngờ anh sẽ đến.

"Đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn anh, thực tế anh cũng không biết tại sao lại đến." Giọng điệu của anh ân cần, không có chút nào là đùa cợt, lại làm cho cô tự đáy lòng không thoải mái.

"Cửa phòng em bên phải phía sau, mời quay người đi thẳng quẹo trái, đóng cửa giùm em, cám ơn." Cô nằm xuống, quấn chăn quanh người mình, cô mặc đồ ngủ, cũng không có ý định nói chuyện lâu cùng anh.

Mạc Tu Lăng nhìn cô, có lẽ vì cô chưa rửa mặt, sắc mặt có chút mệt mỏi, tóc rối. Nhưng anh lại thấy cô dễ thương và xinh đẹp. Anh vẫn đứng im: "Anh nhớ là anh không có đắc tội với em?"

Giang Nhân Ly nở nụ cười: “Lẽ nào anh đến đây chỉ là để thăm dò xem anh có đắc tội với em không?”

Mạc Tu Lăng không muốn thấy giọng điệu làm nũng này của cô, cũng không có ý định nhiều lời: "Chẳng lẽ là bởi vì phản đối chuyện hôn nhân này mà chống đối với cả anh?"

Giang Nhân Ly quay đầu.

Mạc Tu Lăng ung dung: "Xem ra em thật sự thích người con trai kia."

"Có liên quan gì tới anh?"

"Em nói xem, nếu như anh chấp nhận cuộc hôn này, liệu có liên quan không?”

"Anh." Giang Nhân Ly trừng mắt, nhưng cũng chỉ có vài giây, cô lập tức khôi phục nụ cười, "Ông chủ nổi tiếng thành phố C này lại nghe theo sự sắp xếp hôn nhận đã định sẵn, thật là có hiếu!”

"Em không cần kích anh."

Giang Nhân Ly trong thâm tâm có chút chán nản, cô sớm nhận ra được anh bây giờ đã khác anh của ngày xưa, Mạc Tu Lăng xưa kia chỉ cần cô trêu chọc lập tức đỏ mặt đã thuộc về quá khứ rồi.

"Thế xin hỏi, Mạc tổng tới đây gặp em để làm gì? Không phải muốn thấy bộ dạng đau khổ này của em chứ?"

Mạc Tu Lăng ngồi ở bên giường: "Em vẫn thông