Ai Dắt Em Qua Nỗi Đau

Ai Dắt Em Qua Nỗi Đau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323360

Bình chọn: 8.00/10/336 lượt.

e lời giải thích. Chị đừng cố gắng tỏ ra tốt bụng với em. Lẽ ra, chị nên tự cao, tự đại và tỏ ra khinh thường khi em chỉ là một chiếc lốp xe dự phòng trên chặng đường dài với lắm khúc quanh co. – Tâm Lan từ từ ngẩng đầu lên. Chính xác là cô đang thành thật và thừa nhận với người tình của chồng mình về một sự thật mà chính bản thân đã nhiều ngày qua luôn tìm cách chối bỏ. – Anh Minh là một người tốt, một kẻ chung tình. Anh ấy dám rũ bỏ em, bỏ con, bỏ cả mái ấm gia đình mà cả hai cùng vất vả để dựng lên để chạy theo chị, chạy theo một người mà anh ấy từng yêu tha thiết với một quá khứ đẫm nước mắt và khổ đau. Bởi vì chị chính là người chủ của trái tim anh ấy. – Tâm Lan cười gượng. Bởi cô còn biết làm gì hơn?

- Em tin điều đó à? – Kiều Thanh tỏ ra ngạc nhiên trước lời thừa nhận đó. Cô thoáng nghĩ, vì sao Tâm Lan không van xin mình hãy rời xa Hoàng Minh?

- Vâng. – Tâm Lan quả quyết. Câu nói từ chính miệng mình lại như cơn lốc quất trực tiếp lên vết thương lòng, đau rát. Vết thương nhiều ngày qua mới khép miệng lại chẳng khác gì bị đợt sóng biển mặn chát bởi muối ộc tới, lấp đầy.

- Anh Minh sẽ dắt chị đi qua những nỗi đau còn lại của cuộc đời.

Tâm Lan nắm chặt tay vào ly Capuchino ấm nóng. Cô có cảm giác như chiếc ly thủy tinh này sẽ vỡ vụn ra ngay lập tức. Và những mảnh vỡ thủy tinh dính theo vệt máu chảy rơi xuống mặt sàn, kêu leng keng.

Hoàng Minh sẽ luôn ở bên cạnh Kiều Thanh, vậy ai sẽ là người dắt cô đi qua nỗi đau? Những nỗi đau chẳng có hình hài, chẳng thể đặt tên, không hình dạng, càng không kích thước. Vậy làm sao mà cô có thể tóm gọn được nỗi đau đó, vò nát và ném đi về một nơi rất xa, để nơi cô đang sống sẽ không còn nước mắt? Và ánh mắt cô phải lầm lũi biết bao nhiêu đêm đen nữa thì mới có thể tìm thấy ánh nắng của mặt trời, khi chính bản thân cô không hề biết rằng, càng ngày cô càng lún sâu vào cuộc sống không biết đích đến nơi đâu?

Vì sao Hoàng Minh lại có thể yêu tha thiết người đàn bà xấu xa như Kiều Thanh?

Nhớ lại khoảng thời gian Kiều Thanh bỏ đi sang xứ người, cô và Hoàng Minh vẫn thường hay ngồi ở quán café Petite Fille này. Tâm Lan hay lựa chọn cho mình một cốc Capuchino, còn Hoàng Minh lại tỏ ra thích thú với việc ngắm nhìn cô thưởng thức hương vị của nó.

Tâm Lan tỏ ra rất từ tốn. Thay vì uống từng ngụm, cô lại thích nhấm nháp từng chút từng chút một. Đôi mắt bồ câu xinh đẹp nhắm nghiền lại, cảm nhận những hương thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng. Cô thích đón nhận mọi điều từ đôi môi – nơi mà nhiều người vẫn ngỡ là nó mỏng mềm và ưa thích sự nhẹ nhàng nhưng lại hết sức đượm ngọt. Giống như người đàn bà cuộn tròn mình và nằm ngoan ngoãn trong vòng tay người đàn ông mình yêu thương và luôn khao khát. Người đàn bà thích liếm láp bờ môi khô, vuốt ve dọc sống mũi thẳng hay hà hít cái thứ mùi mồ hôi nồng nồng, rất đặc trưng của họ.

Những phút giây đấy đã từng trải qua trong cuộc đời Tâm Lan, dẫu đẫm nước mắt vì là kẻ đến sau nhưng lại vô cùng dịu ngọt.

- Anh biết Capuchino mang hơi thở gì không?

Tâm Lan nhìn anh sau khi thưởng thức vị Capuchino đầu tiên vào một ngày cuối tuần rực nắng. Nhưng thật tệ, Hoàng Minh lại lắc đầu, dù anh biết rõ và thừa hiểu câu trả lời là gì. Bởi anh và Kiều Thanh cũng đã từng có một khoảng thời gian đẹp nhưng Kiều Thanh khác Tâm Lan nhiều quá thể. Kiều Thanh sống “vật chất” bao nhiêu thì Tâm Lan sống lại tỏ ra cực kỳ “tinh thần” bấy nhiêu. Nghĩa là, họ thuộc hai kiểu đàn bà quá ư là khác nhau.

Người thì chỉ thích đám đàn ông mê mẩn mình đưa đi mua đồ hàng hiệu, ăn quán xá đắt tiền và đến những chốn vui xa hoa, phù phiếm, chẳng cần biết đến ngày mai. Người lại chỉ thích được tặng những món quà nho nhỏ, rẻ tiến nhưng mang đầy sắc thái tình cảm. Và người đàn ông đó phải đảm bảo rằng, họ chấp nhận sự mơ mộng, lãng mạn để người phụ nữ ấy mải miết đi tìm thứ tình yêu đẹp đẽ, có phần hoang tưởng giữa dòng đời còn nhiều lắm những xô bồ và đầy rẫy sự bất công.

***

Sinh nhật Hoàng Minh, Kiều Thanh tặng anh chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền bằng cả hai tháng lương anh phải làm quần quật hết giờ hành chính lại đến giờ tăng ca vào ban đêm. Điều đó đã tạo một áp lực lớn cho anh bởi mức sống của Kiều Thanh, suy nghĩ của Kiều Thanh đang cách xa anh quá…. Và rồi anh đã phải tháo chiếc đồng hồ này ra chỉ sau hai ngày đeo ở tay bởi nó quá nặng và mới chạm tay nhẹ vào nhưng anh đã cảm thấy lạnh buốt tới tận xương, tủy… Kiều Thanh vô tư, gặng hỏi cho bằng được:

- Anh Minh? Đồng hồ em tặng anh vào hôm sinh nhật đâu?

- Anh…

- Đừng nói với em rằng, tháng lương của anh không đủ chi tiêu và anh đã bán nó đi để lấy tiền trang trải cuộc sống vào những ngày cuối tháng đấy nhé!– Kiều Thanh chống hai tay vào cạnh sườn. Mặt cô cau có. – Em nói rồi, làm nhà nước thì đến ngay cả cái chuồng lợn với vài mét vuông còn không mua nổi chứ đừng nằm mơ tới một căn nhà cấp bốn đủ để chắn nắng che mưa. Vậy mà lúc nào, anh cũng hối thúc chúng ta tổ chức đám cưới…

Không chờ Kiều Thanh nói hết câu, Hoàng Minh mở tủ lấy chiếc hộp màu đen sang trọng đặt ngay ngắn trước mặt cô.

- Em giữ đi. Anh sợ mìn


Disneyland 1972 Love the old s