Disneyland 1972 Love the old s
Ai Dắt Em Qua Nỗi Đau

Ai Dắt Em Qua Nỗi Đau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323205

Bình chọn: 8.00/10/320 lượt.

hì mới có sức chứ? Da dẻ xanh như tàu lá, hay ngày mai con điện thoại tới văn phòng, nghỉ một vài hôm cho lại sức con à!

Ánh mắt bà Xuân đượm buồn. Bà nhìn đứa con gái tội nghiệp vẻ đầy xót thương. Để tô cháo và ly nước cam xuống bàn, bà cài chốt một bên cửa sổ lại. Giọng bà vẫn đầy lo lắng:

- Con mở cửa thế này, gió đêm lùa vào sẽ trúng gió mất thôi. Nghe lời mẹ, ráng dậy mà ăn vài miếng cháo cho tỉnh người đi con.

- Con thấy nhạt miệng quá, mẹ ạ!

Giọng Tâm Lan thều thào. Cô đã tự giam mình trong phòng suốt nhiều giờ đồng hồ ngay sau khi đi làm về. Buổi nói chuyện với Hoàng Minh khiến cô như nghẹt thở. Cuộc đụng chạm với Kiều Thanh càng làm cô mất bình tĩnh hơn. Tâm Lan vẫn luôn tự hỏi, gần mười năm qua, Hoàng Minh vẫn luôn lừa dối cô ư?

Bà Xuân ngồi xuống cạnh giường và đưa tay vuốt phần tóc đang che kín nửa khuôn mặt của Tâm Lan sang hai bên vành tai. Nét mặt bà Xuân vẫn điềm đạm và bình tĩnh như lâu nay bà vẫn thế. Nhưng mấy ai hiểu, trong lòng bà là cả một cơn giông ngập gió và từng đám mây đen luôn ùn ùn vây bủa.

- Ăn chút cháo nhé Tâm Lan. Mẹ mới nấu, ngon lắm. Sáng nay, mẹ còn gặp mẻ cam tươi, mẹ mua vài ký lận. Con bé Nguyên Thảo ngoan ghê, nó ăn hết tô cháo rồi tự giác vào phòng ngủ. Còn nhỏ thế mà đã biết thương mẹ, thương ngoại.

Tâm Lan bật người dậy ngay lập tức và chạy vội ra khỏi phòng, cô mặc kệ những cơn đau vùng lưng, vùng ngực đang hành hạ mình. Bà Xuân vội gọi với theo mà không hiểu đứa con gái đang định làm gì. Để tô cháo xuống bàn, bà lật đật chạy theo sau.

- Tâm Lan, đi đâu vậy con? Từ từ thôi chứ? Cầu thang trơn lắm, mẹ vừa mới lau nhà.

- Con qua phòng bé Thảo. Mẹ cứ để đấy lát con ăn được rồi ạ. Mẹ ngủ sớm đi nhé!

Giọng Tâm Lan khàn khàn đáp lại, rồi cô cẩn thận bước từng bước một theo như lời bà Xuân vừa cảnh báo. Cảm giác chòng chành như đi trên một chiếc cầu khỉ làm cô run rẩy. Sàn nhà lạnh toát khiến làn da bắt đầu nổi mẩn. Trong cơn sốt mê man lúc chiều còn đọng lại, cô xúc động nghẹn ngào nhớ thương: “Anh Minh, sao bữa nay lại giúp em lau nhà thế. Anh thật là tốt với mẹ con em…”

Cứ thế, chưa bao giờ cô ngừng suy nghĩ về anh, mặc cho những lời nói sau từng buổi gặp mặt đều có “độ sát thương” quá lớn. Vẫn mãi một tình yêu như vậy, trái tim cô dẫu có đau quặn thắt cũng chẳng bao giờ thôi hướng đến anh… Chẳng biết tới bao giờ, linh hồn cô và linh hồn anh mới được quyện hòa làm một?

Bé Nguyên Thảo vẫn thức và nghịch con gấu bông mà Hoàng Minh mua tặng nó vào dịp sinh nhật vừa qua. Con mèo trắng lim dim mắt, nó nằm gọn lỏn trong chiếc chăn bông được Tâm Lan gấp lại gọn gàng vào hồi sáng. Nghe thấy tiếng cửa mở, bé Thảo chồm người dậy và nói lớn.

- Ba về! Ba về! Mẹ Lan ơi…

- Không. Mẹ đây con. – Vừa chốt cửa, Tâm Lan vừa nhắc con gái: Nhỏ tiếng thôi con gái, trời khuya lắm rồi. Phải để ngoại và gia đình cậu Lộc ngủ nữa chứ? Ba Minh đi công tác Hà Nội cơ mà, còn lâu lắm ba mới về. – Tâm Lan ngồi xuống mép giường, cô mở rộng vòng tay ôm lấy bé Nguyên Thảo. Sau vài giây, cô sững sờ nhìn con mèo trắng đang nằm bên cạnh.

- Vâng. – Mặt Nguyên Thảo buồn hẳn, con bé lại kéo chú gấu bông vào lòng và rúc đầu vào ngực cô. Tay con bé vuốt ve lên hàng lông thẳng mượt và trắng muốt của con mèo hoang. – Con biết rồi ạ. Con sẽ ngủ ngay đây.

- Ừ. Nhưng con mèo trắng này ở đâu ra vậy? Bé Thảo?

Câu nói của Tâm Lan vừa dứt thì con mèo trắng cũng mở mắt, tiếng kêu meo meo của nó không còn ai oán như bữa nào. Nó liếm láp ngón tay của cô, rất nhẹ. Theo phản xạ, Tâm Lan vội vàng rụt tay lại nhưng sau vài giây suy nghĩ, cô lại đưa tay ra vuốt ve nó. Nó nhắm nghiền mắt, cái đầu cọ cọ vào tay cô vẻ đầy nũng nịu ngỏ ý như muốn được gần gũi hơn.

- Con không biết ạ! Ngày nào con cũng thấy nó đứng ở bệ cửa sổ phòng. Con gọi nó, nó vô chơi với con suốt cả buổi tối.

- Sao lại ngày nào con cũng thấy nó ư?

- Hình như là nó thích con, mẹ ạ. Ở nhà ba Minh, con cũng nhìn thấy nó. Giờ ở nhà ngoại, nó cũng theo con tới đây. Chẳng phải là nó muốn làm bạn với con sao, đúng không mẹ Lan?

- Con không sợ mèo hoang sao? Nhỡ nó cắn con thì sao?

Tâm Lan đưa cái nhìn đầy vẻ lo ngại về phía con mèo không biết rõ nguồn gốc. Nhưng cô phải thừa nhận một điều rằng: nó rất đẹp, cô chưa bao giờ nhìn thấy con mèo nào trắng xinh và có bộ lông mượt mà như thế. Chỉ có điều, cô vô cùng ghét loài động vật mà nhiều người coi như “thú cưng” này. Nhưng cô sinh ra lại mang tuổi mèo, vì thế cô càng cố tránh xa nó càng tốt.

Tâm Lan còn nhớ như in năm lên bốn tuổi, một con mèo nhà hàng xóm đã cắn nát bét chú gấu bông – món quà duy nhất mà ba cô để lại trong suốt những năm tháng tuổi thơ của mình. Con mèo đó đã không chỉ tha con gấu bông của cô đi vĩnh viễn tới một nơi xó xỉnh nào đó của thành phố, mà còn rình từ phía sau, nhảy bổ lên và cắn trộm vào chân cô một cái, sâu hoắm. Khi cô quay lại để đuổi theo thì vấp té ngay ở bậc hiên nhà, chiếc răng sữa chưa đến tuổi phải thay bỗng lung lay đau buốt. Trong khi đó, con mèo đáng ghét kia đã leo tót lên ngọn cây cau ở giữa vườn và ngồi yên vị. Tiếng kêu của nó như tiếng cười nhạo,