
cậu cảm thấy bị tôi thích rất mất mặt ?"
Ngôn Mặc phát hiện mỗi
lần nói tiếp ánh sáng tự tin trong đôi mắt màu hổ phách của Nam Cung
Nguyên liền tan rã hết sạch , tràn ngập bên trong đó chỉ là mơ hồ và dè
chừng . Trong một thoáng cô không biết phải trả lời cậu thế nào . Chính
cô cũng không nghĩ ra , được cậu ta thích , rốt cuộc là cảm giác thế
nào.
Có thể có chút chán ghét , cũng có thể có chút phiền phức , nhưng tuyệt đối không có mất mặt .
"Không nói điều này nữa" Nam Cung Nguyên sợ hãi vẻ mặt chăm chú nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này của Ngôn Mặc cậu sợ nghe được đáp án khẳng định từ
miệng cô . Dù cho mỗi ngày cậu đều nhắc nhở chính mình , ở trước mặt Tả
Ngôn Mặc , phải kiên quyết luyện tập ý chí mình thật kiên cường , vạn
tiễn xuyên tâm cũng không sợ .
Nam Cung Nguyên kéo ra mộ khuôn mặt tươi cười không thể đẹp hơn , hỏi : "Sắp phân ban rồi , cậu chọn ban nào ?"
"Nhanh như vậy sao?" Ngôn Mặc lấy làm kinh ngạc , lớp mười đã phân ban ngay
rồi sao ? Nam Cung Nguyên lắc đầu nói : "Không nhanh , sắp tới sẽ phát
phiếu điền nguyện vọng , sau đó cuối kỳ sẽ phân ban chính xác."
Nam Cung Nguyên nhìn Ngôn Mặc , do dự hỏi lại một lần : "Cậu nghĩ qua chưa ? Xã hội hay Tự nhiên ?"
"Tôi học cái gì là chuyện của tôi"
Ngôn Mặc cảnh giác nhìn Nam Cung nguyên .
"Theo cá nhân tôi thấy , cậu chọn ban Tự nhiên vẫn hơn . Bởi vì tôi rất bội phục tư duy logic của cậu."
Ngôn Mặc giật mình , điện hạ đứng đầu đám học sinh xuất sắc của trường , lại nói bội phục cô ?
"Tôi không lợi hại như cậu nói đâu ."
Ngôn Mặc không nhìn vào cái khuôn mặt mê hoặc lòng người kia .
"Không đúng , bản thân tôi cảm thấy , chỗ lợi hại của Tả Ngôn Mặc còn rất nhiều người không biết."
Nam Cung Nguyên thuận miệng nói một cậu , Ngôn mặc nghe vào tai lại tái mặt .
Cô cố gắng bắt bản thân lộ ra vẻ bình thản không có gì , nói "Cậu suy nghĩ nhiều rồi"
"À , cậu thích che đấu bản thân , cho nên không có ai biết cậu thật sự là
như thế nào , có điều , như vậy lại càng khiến người khác mong đợi."
"Không có gì mong đợi cả ! Tôi chính là tôi bây giờ , không giống cậu nói đâu."
"Tả Ngôn Mặc , người khác ngốc , nhưng tôi không ngốc . Chẳng qua tôi biết
cậu làm như vậy , chắc chắn có lý do của cậu , tôi tôn trọng cậu , cho
nên , cho đến bây giờ tôi không hề nói cho bất kỳ ai về chuyện tờ giấy
kia . Cho nên , cậu không cần vì thế mà lo lắng . Nhưng tôi hi vọng , ở
trước mặt tôi cậu có thể thả lỏng một chút , không cần phải đề phòng như vậy ."
Ngôn Mặc không ngờ Nam Cung Nguyên sẽ nói như vậy "Ở
trước mặt tôi có thể thả lỏng một chút" , những lời này , cậu ta là
người đầu tiên nói với cô , Tiểu Nhã chưa , Yên Nhiên chưa , nhóm anh
Bạch Đạm cũng chưa . Nam Cung Nguyên đều dùng đến ánh mắt sắc bén của
cậu nhìn thấu từng nhất cử nhất động , nguyên nhân lẫn ý định sau lưng
cô.
Nam Cung Nguyên tiến đến gần mặt Ngôn mặc , nghiêng về một
phía đường đi , thật cẩn thận nhìn gương mặt cúi đầu của Ngôn Mặc , màu
da cô nhợt nhạt lại thêm đen , nếu không phải vì vết tích lưu lại trên
áo cậu lần trước , có lẽ cậu sẽ không cảm thấy Ngôn Mặc có điều bất
thường như vậy , nhưng hiện tại nhìn kỹ lại , màu da của cô dường như
thật sự không được tự nhiên cho lắm .
Ngôn Mặc đột nhiên dừng lại .
Nam Cung Nguyên nối gót phanh lại.
"Sao vậy ?"
Ngôn Mặc chặn một chiếc taxi lại , lên xe trước rồi quay lại nói với Nam Cung Nguyên : "Tôi chọn ban Tự nhiên"
"Vậy sao ? Tôi biết rồi . Đi đường cẩn thận" Ánh mắt cong cong trên khuôn
mặt anh tuấn của Nam Cung Nguyên , vô cùng vui vẻ cười nói nhìn Ngôn Mặc .
Thật ra , Nam Cung Nguyên muốn chọn ban Tự nhiên , mặc dù cậu không ghét khoa văn , nhưng nếu Ngôn Mặc chọn khoa văn , cậu sẽ xem xét chuyển loại.
Ngôn Mặc ngồi trên xe , nói với tài xế : "Quẹo qua phía trước là được rồi"
"Hả?" Tài xế khó hiểu quay đầu lại nhìn Ngôn mặc "Cô khẳng định là đường này chứ?" "Bác đỗ đây là được."
Quả nhiên , không quá mấy ngày sau "lão yêu" bắt đầu tuyên bố chuyện phân ban .
Ngôn Mặc sau khi nhận được phiếu nguyện vọng vô cùng nghiêm túc đắn đo một tuần lễ , cuối cùng điền vào ban Tự nhiên .
Tâm tình Ngôn Mặc sau khi đưa phiếu nguyện vọng có phần nặng nề , nhưng cô nhanh chóng nghĩ làm như vậy là lựa chọn tốt nhất .
Hiện tại , đối với Ngôn Mặc mà nói , đi vệ sinh là chuyện khó khăn nhất ,
bởi vì một chân không thể dùng sức , cho nên muốn giữ thăng bằng cơ thể
không phải là chuyện dễ dàng . Ngôn Mặc đang , ở phòng cách gian nhấc
chân thắt dây lưng , chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nữ sinh bàn luận.
"Này , hôm qua mình nhìn thấy con nhóc Tả Ngôn Mặc kia đấy."
"Mình thấy từ lâu rồi . Đứa xấu xí đó không phải dùng tử là có thể miêu tả
được đâu . Khó trách người trong lớp gọi con nhỏ đấy là "Trinh Tử" . Bộ
dạng giống như ma vậy"
"Nói cũng đúng là , mình thật sự điên mất thôi , có phải mắt thẩm mỹ của Nam Cung Nguyên có vấn đề không vậy ,
tại sao lại đi chọn người như vậy chứ."
"Nghe nói con nhỏ đấy rất cứng , không chấp nhận Nguyên."
"Phi , con nhỏ đấy giả bộ lạt mềm buộc