Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329173

Bình chọn: 7.00/10/917 lượt.

, ông kéo cô vào trong nhà.

Trần Hiểu Vân không có nhà, hai ông bà Trần và Trần Hiểu Hứa đều ngồi trong phòng khách. Hai ông bà mặt mày đau khổ, Hiểu Hứa hôm nay không

trang điểm, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Diệp Mộc kéo Hiểu Hứa vào trong

phòng hỏi cho ra nhẽ vừa hỏi một câu Hiểu Hứa đã khóc thút tha thút

thít, nói có lỗi với chị, một lúc lâu sau không dám thò mặt ra. Diệp Mộc sốt ruột: "Thế chị em bây giờ ở đâu?"

Hiểu Hứa nức nở khóc: "Chị ấy... chị ấy đi tìm Vương Dịch rồi."

"Ai cơ?!"

"Chính... em đã đưa cái video ấy cho cô ta... Cô ta là lãnh đạo ở W..." Hiểu Hứa cắn môi, nói lí nhí.

Bây giờ thì Diệp Mộc đã hiểu. Cách đây hai tháng, W có sự thay đổi,

sự cạnh tranh trong ban lãnh đạo vô cùng ác liệt. Cách thức cạnh tranh

là thông qua một loạt các cuộc thi quyết sinh quyết tử, thông qua một

công thức chết tiệt tính trên số lượng click và số lượng link share,

tổng kết lại, ai có thể tạo ra những tin lá cải nóng hổi, làm không khí

náo nhiệt, nâng cao số lượng truy cập... thì phần thắng sẽ thuộc về

người đó.

Các tờ báo giải trí lớn ở thành phố C đều coi W như một mảnh đất màu

mỡ, và thế là lần này các tay săn ảnh lão làng cùng những phóng viên

giải trí mới vào nghề kết hợp, chỉ vì một vị trí lãnh đạo chết giẫm mà

chuyện thất đức nào cũng có thể làm.

Diệp Mộc tức nên mất bình tĩnh, lúc đó chỉ muốn cho Hiểu Hứa một cái

bạt tai. Nhưng con bé được bà chị bao bọc quá cẩn thận, vốn dĩ không

hiểu chuyện, sự bối rối, lo lắng trong ánh mắt trong sáng, vô tội kia

khiến Diệp Mộc không nỡ ra tay.

Rời khỏi Trần gia, Diệp Mộc gọi điện cho Ô Long Trà, không lâu sau

liền biết được địa chỉ tờ báo Vương Dịch đang làm việc. Cô gọi một chiếc taxi tới đó, đứng trước cửa tòa soạn, nhìn thấy chiếc BMW mini màu xám

của Trần Hiểu Vân lao thẳng vào một chiếc xe Jeep màu xanh thẫm.

Diệp Mộc đưa tay ôm tai, kêu thất thanh, sau đó cô tất tưởi chạy đến

bên chiếc xe, đôi tay run bắn dùng lực kéo cửa trái chiếc BMW mini ra.

"Hiểu Vân! Hiểu Vân!" Cô hét ầm ĩ, Hiểu Vân!"

Trần Hiểu Vân cố hết sức tháo dây an toàn, thở gấp, vừa bước xuống xe vừa chỉnh lại đầu tóc, hét lên với Diệp Mộc qua đầu chiếc xe đang bốc

khói: "Diệp Mộc! Mình không sao!"

"Cô bị thần kinh à?" Tim Diệp Mộc đập nhanh chưa kịp trả lời, chỉ

nghe thấy ai đó lên tiếng trước, bắt đầu chửi bới. Cô quay đầu lại nhìn, là chủ nhân của chiếc xe Jeep vừa bị đâm kia, một cô gái tóc ngắn xinh

đẹp, thon thả.

Trần Hiểu Vân cười khẩy với người đối diện, ánh mắt sắc lạnh. Cô gái

tóc ngắn kia nhận ra đó là Trần Hiểu Vân thì cười tươi như hoa: "Tôi

đang không biết ai lại nóng nảy như thế! Hóa ra là tài nữ số một của

thành phố C! Sao thế, chị bây giờ áp lực LIVE trường quay lớn quá nên

muốn ra ngoài, hay là viết bài hát nhưng không tìm được cảm xúc nên phải phát tác ra?"

"Khốn kiếp!" Trần Hiểu Vân lạnh lùng chửi thề, giữ nguyên tư thế, khí thế bừng bừng.

Vương Dịch nổi tiếng ghê gớm, ngang ngược, lúc này mặt cũng như vừa

bị giội một gáo nước lạnh. "Trần Hiểu Vân!" Cô ta cũng lạnh lùng. "Nể

tình chúng ta cũng có chút gọi là đồng nghiệp, tôi không muốn tranh cãi

với cô, cô mau cút khỏi đây!"

Trần Hiểu Vân rất nghe lời, bình tĩnh quay người vào trong xe, đóng

cửa, sau khi lùi xe cô bất ngờ nhấn chân ga, lao về phía Vương Dịch đang đứng ôm vai trước mũi xe. Vương Dịch mặt thất sắc, vẫn may do bản lĩnh

nghề nghiệp, nên cũng có thể coi là thân thủ nhanh nhẹn. Cô ta hốt hoảng trốn phía sau Diệp Mộc, chạy mấy vòng trốn chiếc xe BMW mini điên rồ.

Chiếc xe Jeep của cô ta lại một lần nữa bị tông, cửa kính xe vỡ tan

tành, một tiếng động lớn vang lên.

Trần Hiểu Vân từ trong xe bước ra, đi tới trước mặt Vương Dịch đang

tái mét, nói giọng kẻ cả: "Vương Dịch, chúng ta đều là người làm báo, có nhiều chuyện không theo ý mình, tôi hiểu. Cô bôi nhọ tôi, tôi không nói gì, tôi sẽ tìm cơ hội cho cô biết. Nhưng nếu tôi còn nhìn thấy trên W

nửa tấm ảnh hoặc tin tức gì về em gái tôi... thì lần sau chiếc xe tôi

lái đến không phải là chiếc xe này đâu, cô hiểu chứ?"

Vương Dịch loạng choạng rời đi. Diệp Mộc đảo qua đầu xe, ra đứng cạnh Trần Hiểu Vân. Trần Hiểu Vân vốn dĩ luôn thẳng thắn, quay mặt sang cười ngượng ngùng với cô, sau đó bất ngờ khuỵu xuống bên cạnh chiếc xe. Diệp Mộc hốt hoảng đỡ cô dậy, hai người ngồi trượt xuống đất. Một đám người

đông nghịt vây quanh lúc này cũng râm ran bảo nhau lùi lại, tạo thành

một vòng vây vô nhân tính. Diệp Mộc cũng không có ý định nhờ sự giúp đỡ

của đám đồng nghiệp của Vương Dịch này, cô đặt Trần Hiểu Vân ngồi ngay

ngắn, rút điện thoại gọi 120[1'>. Thế rồi một người là tài nữ số một của

thành phố C, một người là quản lý đang dần nổi tiếng, uy phong ngồi trên chiếc xe cấp cứu rời khỏi.

[1'> Số điện thoại gọi cấp cứu của Trung Quốc.

Sự việc xảy ra trước cửa tòa soạn báo, đương nhiên tường thuật trực

tiếp. Sau khi nghe được tin tức, Hồ Kha ngay lập tức tới bệnh viện, trên khuôn mặt màu nâu bộc lộ vẻ vô cùng lo lắng.

Diệp Mộc chắn cậu ta lại trước cửa phòng bệnh: "Cậu đừng vào vội, bây giờ cô ấy chưa chắc đã muốn gặp cậu."

"Nhưng