Pair of Vintage Old School Fru
Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "chân Mệnh Thiên Tử"

Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "chân Mệnh Thiên Tử"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326912

Bình chọn: 9.5.00/10/691 lượt.

Tiếu Tuyền ở bên dưới nói: "Có tôi làm đệm lót, cô đương nhiên không đau rồi."

Nghe tiếng Vu Tiếu Tuyền, Tâm Di vội bò dậy: "Xin lỗi nha, Vu đà chủ, may mà tôi không nặng." Vu Tiếu Tuyền sau khi đứng dậy, không nói lời

nào mà nhìn chằm chằm vào cô.

"Nhìn anh là biết rất giận rồi, không phải là đang chuẩn bị đánh tôi một trận đó chứ?"

"Nếu không phải tôi và Na Lan Đức Duật đã từng là bằng hữu, tôi rất

muốn đánh cô một trận, cô nghe cho rõ đây, tốt nhất đừng có gây chuyện

nữa, từ bây giờ trở đi, cô nhất định phải ở trong tầm mắt của tôi, nếu

không, tôi sẽ điểm huyệt đạo của cô, giam cô ở trong phòng.

"Bây giờ mới giống chủ của một đà." Tâm Di vốn không sợ lời đe dọa

của Vu Tiếu Tuyền, "Được, dựa vào tình bằng hữu giữa anh và Na Lan Đức

Duật, tôi bảo đảm sẽ không gây phiền phức cho anh nữa đâu." Sự thật là,

Tâm Di chơi đủ rồi, đang tính kế chuồn đi.

Mọi người đến phòng khách ngồi tán gẫu.

Lã Tứ Nương nhìn thấy Tâm Di không nói một tiếng, nói: "Tâm Di cách cách, cô bây giờ mới giống với dáng vẻ của cách cách."

"Cách cách nên dáng vẻ thế nào hả? Cười không lộ ra, khóc không nghe

tiếng, nói chuyện phải nhỏ nhẹ, đi đứng phải bước nhỏ chỉnh tề, sống như vậy, có gì là thú vị chứ?"

"Tâm Di cách cách, Vu mỗ có một chuyện muốn thỉnh giáo?"

"Thỉnh giáo không dám, muốn hỏi gì cứ hỏi đi!" Tâm Di ít nhiều cũng đoán được anh ta muốn hỏi gì.

"Phản Thanh phục Minh khi nào thì mới thành công?"

Tâm Di thở dài, nói: "Vu đà chủ, câu hỏi này anh kìm nén rất lâu rồi

nhỉ, đứng ở lập trường của các anh, tôi hiểu cách làm của cách anh,

nhưng, trên thực tế, nó không thể thành công."

"Nói láo, tôi không tin." Tính Tần Phong quả thực rất thô lỗ.

Tâm Di cũng không tính toán với anh ta: "Tần Hương chủ, chúng ta có

thể bình tĩnh nói chuyện với nhau không nhỉ, như bằng hữu ấy, qua tối

hôm nay thì tạm biệt rồi, chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau." Tâm Di cũng

cảm thấy rất đáng tiếc, tuy nhiên đối với Tần Phong không chút ấn tượng

nào, nhưng cô cũng không muốn thành kẻ thù của bọn họ, nhưng rất nhiều

việc cô không thể quyết định được.

"Tâm Di cách cách, cô đã biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, đương

nhiên có thể phòng tránh tai nạn chưa xảy ra, vậy cô có thể chỉ điểm một chút không, chúng tôi nên làm gì thì mới có thể thành công?" Lã Tứ

Nương không hết hy vọng hỏi.

Tâm Di mỉm cười: "Lã Tứ Nương, cô không nghe rõ tôi nói sao, các

người sẽ không thành công, Thanh triều cũng có một ngày sẽ diệt vong,

nhưng không phải bị Thiên Địa Hội tiêu diệt."

"Cách cách không muốn chỉ điểm hay sao?" Vu Tiếu Tuyền nói.

"Vu đà chủ, thuận theo thiên mệnh anh phải hiểu chứ!"

Vu Tiếu Tuyền nhíu mày: "Cô nói là Vu mỗ nghịch trời hành đạo à?"

"Nghịch trời hành đạo nói không đúng, nhưng lấy trứng chọi đá là sự thật."

"Tôi hiểu rồi, cô không thể tử bỏ thân phận cách cách, không thể từ bỏ vinh hoa phú quý." Vu Tiếu Tuyền mỉa mai.

"Anh không hiểu rồi. Tôi là một cô nhi, từ nhỏ đặc biệt rất khát khao tình thân, tuy có nhiều người rất quan tâm đến tôi, tôi cũng rất cảm

kích họ, nhưng từ đầu tới cuối không phải là những thứ tôi có ý định

muốn. Không ngờ sẽ đến Thanh triều, ở bên cạnh của Khang Hy, tôi lại có

thể đạt được. Ông ta làm hoàng đế 60 năm, trong tay có tất cả, cô độc

không có tình thân, ông ta cũng là người mà, ông ta có thể không có khát vọng sao? Hai người có khát vọng tình thân gặp được nhau, có thể không

hợp ý nhau sao? Anh nói tôi không chịu từ bỏ vinh hoa phú quý, kỳ thật,

cái mà tôi lưu luyến chính là tình cảm ông cháu kia kìa, đến mức thân

phận cách cách này, tôi không thể từ bỏ, chí ít hiện giờ không thể từ

bỏ, có nó, tôi có thể bảo vệ tính mạng, có nó, mới có thể khiến cho cả

nhà Na Lan Đức Duật người tôi yêu thương nhất được bình an." Vu Tiếu

Tuyền thật sự không hiểu lời nói của Tâm Di, nhưng anh ta nhận ra trong

mắt Tâm Di thể hiện tất cả, bất giác tim nhói đau, mà không thể nói

thành lời.

Đêm lại đến, Tâm Di đang ngủ, cánh cửa từ từ bị mở ra, có người bước

vào, đến trước giường, không động đậy gì chỉ nhìn Tâm Di ngủ, anh ta

đứng trước giường, đứng rất lâu, hồi lâu sau, anh ta nhẹ thở dài, rồi bỏ đi. Thêm khóa lên cửa phòng, rồi quay người, hướng mắt nhìn đêm tối,

ánh mắt đầy đau khổ và cam chịu.

Trong phòng, Tâm Di từ từ mở mắt, cũng nhẹ thở dài, "Mấy loại tình

cảm này chỉ có trong kịch thôi sao lại xảy ra với mình chứ, với những

chuyện mình đã trải qua cũng đủ viết ngàn lẻ một đêm rồi, lại còn quẹt

thêm màu sắc của kịch nữa chứ."

Cô lặng lẽ thức dậy, mặc quần áo, lấy đồng hồ đeo tay trong cái túi

nhỏ ra xem, trời chưa sáng. "Còn sớm, nằm thêm một lúc nữa." Tâm Di để

nguyên quần áo chui vào trong chăn, nằm nhớ Na Lan Đức Duật, "Đức Duật,

em không muốn trải qua những ngày thế này, đợi sau khi Ung Chính lên

ngôi, chúng ta tìm một nơi ẩn cư nhé, em chỉ muốn cùng anh sống những

ngày tháng bình thường giản dị, chúng ta có thể buôn bán nhỏ, sinh con

đẻ cái, làm cha làm mẹ, không về được hiện tại, chúng ta ở Thanh triều

sống cả đời tương thân tương ái. Nếu 900 năm sau, có nhóm khảo cổ nào

phá