
chết nên mới ... mới ...
Hãn ngắt lời Phi:
- Em vào nhà tôi chi vậy ?
Không nghĩ Hãn sẽ hỏi như thế, Phương Phi nói đại:
- Tôi vào thăm cô Nhận và thăm cả anh nữa . Anh ... anh khỏe không ?
Hãn hơi khựng lại rồi cười nhạt:
- Em mỉa mai tôi à ? Khỏe mà phải ngồi xe lăn sao ?
Phương Phi phân bua:
- Ý tôi là ... là ... anh còn bị đau hay không ?
Hãn nhìn Phi đầy bực dọc:
- Tôi rất ghét những kẻ tò mò .
Phương Phi kêu lên:
- Người ta quan tâm đến anh mà anh bảo người ta tò mò .
Hãn nhếch môi:
- Quan tâm đến người mình không quen . Hừ, thật là dối trá đến nực cười .
Phương Phi đỏ mặt . Cô nói:
- Anh không quen tôi, nhưng tôi quen cô Nhận . Vì quý cô Nhận, nên tôi mới thăm hỏi anh với tất cả chân tình . Không ngờ anh lại khó chịu như vậy . Anh quên câu thăm hỏi vừa rồi của tôi đi nhé .
Liếc Hãn 1 cái, Phi dài giọng:
- Chúng ta từng gặp nhau, anh còn lấy trái cầu của tôi để làm tin, sao lại bảo không quen nhỉ ?
Hãn lạnh lùng:
- Gặp nhau 10 lần cũng chưa hẳn là người quen .
Phương Phi nói:
- Vậy anh là người máu lạnh, dửng dưng vô cảm với xung quanh rồi . Thảo nào ...
Hãn nhíu mày:
- Thảo nào cái gì ?
Phương Phi liếm môi:
- Không có gì hết . Chào!
Phi vừa bước được 2 bước, Hãn đã gọi giật ngược:
- Này! Em đi đâu vậy ?
Phi tỉnh bơ:
- Đi tới chỗ không có anh, 1 người khó chịu .
Hãn đanh mặt lại:
- Ai cho phép em nói thế với tôi ?
Phương Phi chớp mắt thật ngu ngơ:
- Phải nói thế nào đây, khi tôi thật sự nghĩ như vậy ? Rõ ràng anh rất khó chịu vì tôi mà .
Hãn hậm hực:
- Dù có nghĩ vậy, em cũng không nên nói ra với ... người bệnh .
Phi khịt mũi:
- Người bệnh nào ? Chả phải vết thương của anh đã lành rồi sao ? Đừng động 1 chút mang mình ra hù người khác chứ ?
Hãn tức điên lên vì những lời chua ngoa của Phương Phi . Không hiểu sao mẹ lại để con bé đi lung tung trong nhà . Góc sân này lâu nay đã là cõi riêng của anh, vậy mà nó lại nhẩn ngơ tưới cây, rồi rửa mặt, tự nhiên như nhà của nó . Đã vậy, nó còn "tay đôi" với anh . Hừ! Mồm mép nó mới độc địa làm sao . Trong nhà này, rồi cả Thiên Ân đều xem anh là bệnh nhân, cần được "Cưng như trứng, hứng như hoa" . Ấy vậy mà nó dám bảo mình mang bệnh ra hù dọa nó .
Hãn chưa kịp ... quát cho con bé khiếp vía như lâu nay anh vẫn cho phép mình lớn tiếng với mẹ hoặc chị Bờ giúp việc, thì bà Nhận và bà Túy ra tới .
Bà Túy xởi lởi:
- Hãn! Khỏe không cháu ?
Vẫn câu cũ rích dễ ghét mà mọi người thường hỏi khi gặp anh . Nhưng với bà cụ, Hãn không thể cau có, khó chịu như với con nhóc vừa rồi, nên anh đành nhẹ giọng:
- Dạ cám ơn bà, cháu khỏe ạ .
- Vậy thì tốt rồi . Bà tin cháu sẽ trở lại bình thường 1 ngày không xa . Còn trẻ, khó khăn nào lại không vượt qua được phải không cháu ?
Hãn gượng gạo im lặng . Bà Túy lại nói:
- Phi chào cô với anh rồi về con .
Phương Phi ngoan ngoãn khoanh tay gật đầu y như trẻ mẫu giáo .
Bà Nhận tiễn bà cháu Phi ra cổng . Hãn nghe giọng bà Túy vọng vào:
- Tất cả cũng nhờ cô giúp giùm cháu . Tiếng nói của cô quan trọng lắm lắm .
Giọng mẹ anh nhỏ nhẹ:
- Cháu sẽ lưu ý trường hợp đó . Bác đừng lo, chắc cô bé sẽ được tuyển dụng mà .
Hãn không ngăn được tò mò, đợi bà Nhận vào, anh hỏi ngay:
- Bà cụ Túy nhờ mẹ chuyện gì vậy ?
Bà Nhận ậm ừ:
- Chuyện xin việc cho đứa cháu gái ấy mà .
Hãn hỏi tới:
- Là con nhóc đó à mẹ ?
- Không . Con bé chị kìa . Bà Túy có 2 đứa cháu gái, cô lớn là Thư Hoài, cô bé lúc nãy tên Phương Phi . Công ty nhà mình tuyển người, Thư Hoài đã nộp đơn, ngày mai sẽ phỏng vấh, bà Túy sợ con nhỏ không được tuyển, nên nhờ mẹ nói hộ 1 tiếng .
Hãn xoa cằm:
- Thế ý mẹ có định giúp họ không ?
Bà Nhận ngập ngừng:
- Gia đình họ khó khăn, nếu mình giúp được thì nên giúp . Có nhân viên là người quen, biết rõ góc gác, cũng tốt .
Hãn nhíu mày:
- Họ ở căn nhà to thế kia, mà khó khăn à ? Thật khó tin .
Bà Nhận nói:
- Tại con không biết đó thôi . Nhà đó không phải của họ .
- Thế thì của ai ? Con nhớ hồi đó ngôi nhà này của gia đình ông Quân .
- Đúng rồi . Sau đó ông Quân làm ăn thua lỗ nên phải bán trả nợ . 1 Việt Kiều đã mua căn nhà này và nhờ gia đình bà Túy tới ở để trông chừng . Trước đây, bà Túy và Phi thường sang chơi với mẹ . Từ khi con về, họ ngại, nên ... nên ...
Hãn mai mỉa:
- Con bé Phi trông ngông nghênh, ngổ ngáo như con trai, nó mà ngại ngùng gì .
Bà Nhận lắc đầu:
- Nhìn vậy chớ Phương Phi chịu thương chịu khó lắm . Con bé làm thêm mọi thứ để kiếm tiền ăn học . Nó dạy kèm gần hết bọn trẻ con xóm này đó .
Hãn chua cay:
- Chả biết con nhỏ dạy bọn nhóc học hay dạy bọn nhóc chơi đây .
- Con nói vậy là sao ? Học hay chơi đúng cách đều tốt . Trẻ con bây giờ cũng cần học cách chơi đấy .
Hãn nhíu mày:
- Hình như mẹ bênh con bé Phi thì phải .
Bà Nhận thản nhiên:
- Mẹ chỉ nói đúng chớ chả bênh ai cả . Riêng con, dường như không thích nó .
Thấy Hãn làm thinh, bà gật gù:
- Cũng phải . Trong mắt con chỉ có mỗi Thiên Ân mà thôi .
Hãn khó chịu:
- Sao mẹ lại đặt Phương Phi ngang hàng với Thiên Ân ? Con bé