80s toys - Atari. I still have
Ách Ba

Ách Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323305

Bình chọn: 7.5.00/10/330 lượt.

Cốc Thiếu Hoa là tiên nhân, tiên nhân như thế nào sẽ chết chứ? Hắn còn muốn làm mì sợi cho Cốc

Thiếu Hoa ăn, không thu tiền làm cả đời hắn cũng nguyện ý.

Cốc Thiếu

Hoa làm sao biết Ách Ba vì sao khóc thương tâm như vậy, nhưng là Ách Ba

khóc càng nhiều, hắn càng đau lòng, hơn nữa Ách Ba còn khóc không ra

tiếng, chỉ có thể thường thường phát ra tiếng hút không khí mỏng manh,

so với thật sự khóc thành tiếng còn làm cho người ta đau lòng hơn.

Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng Ách Ba, thấp giọng nói: “Không khóc...... Ta đau......”

Ách Ba nghe được, hấp hấp khí, miễn cưỡng đè nén khóc, từ trong lòng Cốc

Thiếu Hoa ngẩng đầu, một đôi mắt mờ sương mênh mông, toàn bộ hồng hồng,

Cốc Thiếu Hoa thấy tiếp tục nhiệt huyết sôi trào, ý nghĩ mất liền hôn

lên ánh mắt kia, mềm nhẹ giống lông chim đảo qua mí mắt.

Ách Ba ngây ngẩn cả người.

Cốc Thiếu Hoa cũng ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên cảm thấy được cảm giác

này tốt lắm, phi thường tốt, hắn nhịn không được lại hôn hôn, lông mi,

ánh mắt, mũi, cằm, còn có môi, hắn thật cẩn thận, một tấc da thịt cũng

không có buông tha.

Năm năm, ly biệt năm năm, làm cho hắn có loại dục vọng gần như tham lam, nhưng là lại sợ làm sợ Ách Ba, chỉ có thể thật

cẩn thận, một chút một chút thân cận, giống một con chó nhỏ vừa mới mở

mắt, đầu tiên là sợ hãi liếm ngón tay chủ nhân, sau chậm rãi ngậm lấy,

gắt gao không thả.

Ách Ba chậm chạp không phản ứng. Hắn vốn liền phản ứng trì độn, sau khi đột nhiên bị Cốc Thiếu Hoa hôn, tốc độ chuyển động của đại não liền càng chậm, chỉ có đôi mắt hồng kia, rung động so với

bình thường nhanh vài lần.

Loại cảm giác bị đụng chạm, bị che chở này rất quen thuộc, hình như ở sâu trong trí nhớ, cũng từng có hình ảnh như vậy, nhưng là lại như thế nào cũng không nhớ lại nổi, rốt cuộc là lúc

nào, ở nơi nào, là ai, cũng từng ôm mình như vậy?

Như là có cái gì

đó, ở trong đầu Ách Ba, nhẹ nhàng mà gảy một chút, ngay sau đó, Ách Ba

đột nhiên ôm đầu, thống khổ run rẩy trong lòng Cốc Thiếu Hoa.

Cốc

Thiếu Hoa nhất thời kinh hãi, dục vọng hồng nhạt đầy đầu óc lập tức biến sạch, vội vàng đè lại sau lưng Ách Ba, thúc dục nội lực trợ giúp hắn

giảm bớt thống khổ.

Nửa canh giờ sau, Ách Ba bình tĩnh trở lại, đầu

không đau, người tuy rằng còn có điểm uể oải, nhưng vẫn là đưa tay ở

ngực Cốc Thiếu Hoa nhẹ nhàng mà xoa xoa.

Ta không đau, ngươi còn đau không?

Ý tứ của Ách Ba, Cốc Thiếu Hoa rõ ràng lĩnh hội, nhịn không được ôm chặt lấy tay Ách Ba, cúi đầu nói: “Không đau......”

Ách Ba thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên có chút ngượng ngùng, rời khỏi

lòng Cốc Thiếu Hoa, cúi đầu, ánh mắt bối rối không biết nhìn chỗ nào.

Cốc Thiếu Hoa cũng không để ý, lấy ra tảng đá kia, chuẩn bị một lần nữa đeo cho Ách Ba, ai ngờ Ách Ba nhìn đến tảng đá, sắc mặt liền lại thay đổi,

lui ra phía sau từng bước, liên tục lắc đầu không chịu mang.

“Của ngươi.” Cốc Thiếu Hoa giải thích.

Ách Ba liều mạng lắc đầu, đôi mắt càng đỏ.

Cốc Thiếu Hoa nghĩ nghĩ, lại giải thích cụ thể một chút: “Của ngươi, cho ta, cho... lại ngươi.”

Này cũng gọi là giải thích cụ thể? Nếu là người khác thì, sợ là sớm ‘cho

ngươi ngươi ta của ta’ làm đến hồ đồ, nhưng là cố tình Ách Ba lại nghe

hiểu được, ý tứ của Cốc Thiếu Hoa là, tảng đá này nguyên bản là của hắn, sau lại hắn cho Cốc Thiếu Hoa, hiện tại Cốc Thiếu Hoa lại chuẩn bị trả

lại cho hắn.

Nhưng hắn ở trong miệng Cốc Thiếu Hoa, không phải mình, mà là người Mạc Bạch kia.

Nghĩ đến đây, Ách Ba lại muốn khóc. Hắn không phải Mạc Bạch, không phải.

Cốc Thiếu Hoa lúc này lại sờ sờ mặt hắn, nói: “Là ngươi, ta nhận được, đốt thành tro ta cũng nhận được.”

Ách Ba nguyên bản muốn khóc, lại bị một câu nói còn cực kỳ thực sự của Cốc

Thiếu Hoa này, khóc không được. Hắn ngơ ngác nhìn thấy Cốc Thiếu Hoa,

nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp giống tiên nhân kia, nhìn thấy đôi mắt

trong suốt lạnh lùng giống đầm nước lạnh kia, đột nhiên, Ách Ba tin.

Hắn là Mạc Bạch.

Bởi vì Cốc Thiếu Hoa nhận được hắn.

Ách Ba tin tưởng, Cốc Thiếu Hoa không cần phải... Lừa gạt hắn. Đúng rồi,

hắn nghĩ tới, lúc Cốc Thiếu Hoa đối hắn tốt, còn không có tảng đá này.

Ngày nào đó, xe ngựa Cốc Thiếu Hoa đi qua trước quán mì của hắn, gió

thổi làm màn che bay lên, hắn thấy được sườn mặt Cốc Thiếu Hoa, Cốc

Thiếu Hoa cũng dùng khóe mắt dư quang thấy được hắn. Từ đó về sau, Cốc

Thiếu Hoa liền mỗi đêm đến ăn mì.

Khi đó, Cốc Thiếu Hoa liền nhận ra hắn đi.

Nhất định là vậy.

Ách Ba đột nhiên không hiểu vui vẻ, chậm rãi từ rúc trong sừng trâu lại

chui đi ra. Hắn là Mạc Bạch, hắn chính là Mạc Bạch, thân phận bị mất năm năm trước đã trở lại, trong lòng như là bị cái gì đó làm phong phú,

không hề trống rỗng. Tuy rằng chính hắn không nhớ rõ, nhưng là có người

nhớ rõ, thì ra, trên đời này còn có người nhớ thương hắn, vẫn nhớ thương năm năm.

Loại cảm giác bị nhớ thương này...... Ách Ba vừa muốn khóc, loại cảm giác này thật tốt đẹp, làm cho trong lòng hắn ấm áp, ánh mắt

cũng ấm áp, nhịn không được đã nghĩ phải rơi lệ.

Như thế nào còn khóc chứ? Nhìn thấy không ngừng lau nước mắt Ách Ba, Cốc Thiếu