
ng chủ
chán nản, xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến Chiêu Hoa vẻ mặt cười trộm, lập
tức trút giận lên người hắn, “Có chủ tử dạng nào là thủ hạ dạng đó, trừ
ngươi lương bổng nửa năm.”
Chiêu Hoa đột nhiên như nuốt phải ruồi. Hai chị em cãi nhau, để làm chi giận lây lên đầu hắn?
Cung chủ quay sang lại nhìn về phía Các chủ, biến sắc, chực khóc: “Ngươi trở về không báo cho tỷ tỷ một tiếng cũng được, Băng Thủy Quả đâu? Ngươi
đáp ứng mang về cho ta, vì sao Văn Tinh nói không có?”
Làm nũng là
thiên tính của con gái, nhưng mà nhìn thấy vừa mới còn nổi giận đùng
đùng cung chủ, lập tức từ cọp mẹ đang nổi giận biến thành thỏ con mắt to hồng, tương phản thật lớn đừng nói Chiêu Hoa nhịn không được mân miệng
đem tiếng cười quay về trong cổ họng, liền ngay cả Văn Tinh cũng xoay... mặt vào vách tường, giống như trên vách tường mọc ra hoa.
Các chủ như trước không có gì biểu tình, đối với ly trà lại thổi thổi, phun ra hai chữ: “Đã quên.”
“Vậy ngươi đi ra ngoài lâu như vậy, rốt cuộc đi làm gì?” Cung chủ phát điên.
“Đã quên.” Lại là hai chữ này, Các chủ chậm rì rì lần thứ hai thổi thổi nhiệt khí của nước trà.
Liên tiếp tiễn khách, làm cho cung chủ rốt cuộc không còn mặt mũi ở lại, chỉ có thể dậm chân một cái, chán nản ly khai. “Các chủ......” Cung
chủ chân trước vừa đi, Chiêu Hoa sau lưng liền sát lại đây, “Người xem
vừa rồi cung chủ ép hỏi mọi cách, nhưng ta cái gì đều không có nói đó.”
Đây là đang khoe thành tích? Nhìn thấu ý đồ của Chiêu Hoa, Văn Tinh nhìn trời xem thường.
“Nửa năm lương, ta trả.” Các chủ lạnh lùng ném tiếp theo câu, sau đó thẳng ly khai.
“Ah? Như vậy thuận lợi......” Chiêu Hoa sờ sờ đầu, vẻ mặt mê mang.
Văn Tinh lại thở dài, không biết vì sao, hắn cảm thấy được hôm nay tâm tình của Các chủ tốt lắm, nhưng là...... Trên lý luận Các chủ đã chặt đứt
thất tình tuyệt lục dục, sẽ có loại cảm xúc “Vui vẻ” này sao?
Nhưng
nếu là Văn Tinh có thể nghe được đối thoại của Các chủ và Ách Ba ở quán
mì lúc trước, hắn sẽ biết, trên thế giới này, không có gì là không có
khả năng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Ách Ba bán mì vài ngày, đột nhiên phát giác, khách ăn mì ở trấn nhỏ, có nhiều điểm rất khác với trong thị trấn nhỏ.
Điều này không thể trách Ách Ba phản ứng chậm chạp, thật sự là quán mì một
lần nữa khai trương làm hắn vui quên trời đất, tất cả tâm thần đều đắm
chìm trong mấy động tác nhào bột, thái mì, nhúng mì, bán mì cùng lấy
tiền, kiếm tiền, đến nỗi xem nhẹ các mặt khác.
Đương nhiên, nếu không phải xuất hiện chuyện làm cho Ách Ba đặc biệt chú ý, có lẽ hắn còn có
thể tiếp tục chậm chạp, thẳng đến khi thích ứng loại này bất đồng mới
thôi, đến lúc đó, các thực khách này cùng thực khách trước kia có cái gì bất đồng, Ách Ba cũng sẽ không để ý.
Ngày này, có hai người khách hàng rất kỳ quái đến đây.
Hai khách hàng này cũng không phải cùng nhau tới. Người khách hàng thứ nhất trời chưa sáng liền đứng ở ngoài quán mì, khi đó Ách Ba còn không có
tỉnh ngủ, khi hắn còn buồn ngủ từ trong gian nhỏ đi ra, khách hàng kia
đã không biết đứng bao lâu, tóc cùng trên người đều nhiễm sương sớm, tóc ướt sũng cùng ánh mắt ướt sũng, làm cho Ách Ba nhớ tới con chó vàng già của Chu Mì Sợi.
Mỗi lần con chó vàng già đánh nhau với mấy con chó
khác sau đó mắc mưa trở về, liền cùng khách hàng này có chút giống.
Giống nhau mỏi mệt, giống nhau đói khát.
Khách hàng tuổi không lớn,
bộ dáng khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo bằng vải bố màu xám đã
bắt đầu bạc màu trắng bệch, bên dưới còn có một miếng vá, hiển nhiên là
người nghèo giống Ách Ba...... Không đúng, Ách Ba cảm thấy được mình so
với hắn còn đỡ hơn một ít, bởi vì mình có một quán mì, chỉ cần có quán
mì, hắn liền cảm thấy được cuộc sống nhất định càng ngày càng tốt, một
ngày nào đó, hắn nhất định có thể nuôi được một con chó.
“Mì sợi, bán thế nào?” Khách hàng nhìn đến Ách Ba đi ra, chậm rãi đi vào quán mì.
Sẽ không là rất đói đi không được chứ? Ách Ba nhìn bộ dạng hắn giống như
một trận gió đều có thể thổi bay, nổi lên đồng tình, vươn hai cái ngón
tay lại khoa tay ra bộ dáng đồng tiền. Kỳ thật là ba đồng tiền một chén, hai cái đồng tiền là chi phí.
Ách Ba cho tới bây giờ sẽ không thiếu
thiện tâm, khi ở thị trấn nhỏ, hắn cũng từng làm chút mì từ thiện, muốn
đem cho mấy người ăn xin xung quanh ăn, nhưng là những người ăn xin này
sợ hãi khuôn mặt của hắn, không đợi hắn tới gần đã bỏ chạy.
Khách
hàng gật gật đầu, theo trong tay áo lấy ra hai đồng tiền, đặt lên bàn.
Hắn vừa động Ách Ba mới nhìn đến, bên hông khách hàng có treo một thanh
kiếm.
Đó là một cây kiếm bằng thiếc rỉ sét không có vỏ, rất dài, từ
bên hông vẫn kéo dài tới trên mặt đất, lúc trước Ách Ba không chú ý, còn tưởng rằng là khách hàng đói đến không sức lực chống một cây gậy sắt
lớn chống đỡ thân thể.
Kiếm, là hung khí, mặc dù nó chỉ là một cái
kiếm rỉ sét giống như lúc nào cũng có thể gãy, hơn nữa kiếm còn không có sắc bằng đao thái mì của Ách Ba.
Ách Ba không dám xem nhiều nữa, cúi đầu đem sợi mì đã nhào xong đêm qua lấy ra, nhéo hai miếng, sau đó