
được thì có gì hối tiếc nữa. Đúng lúc
Avi khống chế được cái ham muốn cười to trước gương mặt cố nặn ra nụ
cười hối lỗi mà không khác gì cáo già gọi cừu non của My My, đang định
nghiêm giọng mắng cô tại sao lại đi theo anh thì trời bất chợt mưa. My
My ngước mặt lên, nheo nheo mắt. Chỉ trong mấy giây, cơn mưa trút xuống
ầm ầm, thỉnh thoảng còn loé lên những tia chớp đáng sợ. My My nửa muốn
vào nhà nửa không dám. Cô sợ Avi mắng cô.
Avi lúc đầu nhìn thấy, cũng định để My My hứng mưa cho chừa cái tội
dám đi theo cậu. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của cô dính đầy những
hạt mưa, cuối cùng thì không thể đành lòng nữa. Cậu chạy ra ngoài, nhanh chóng kéo My My vào trong nhà. Nhanh chóng giục cô thay đồ ướt.
Lúc My My bước ra khỏi buồng tắm với chiếc áo choàng dài như váy của
Avi, nhìn cô chẳng khác gì một tiểu yêu vậy. My My nhìn Avi, khổ sở kéo
kéo cái ống tay áo choàng dài quá khổ.
-”Avi. Anh thật sự không có chiếc áo nào vừa với em àk?”
Avi nhìn My My không nói gì. Có chút gì đó sững sờ. Tiểu yêu My My
thật sự xinh đẹp hút hồn cậu mất rồi. Avi ngượng tới đỏ cả mặt, xoay
người bước đi. Cứ nhìn My My thì sẽ không thể chịu đựng được mất.Mưa
càng ngày càng to. Dường như không có dấu hiệu ngừng. My My ngồi cạnh
cửa sổ ngắm nhìn những hạt mưa rơi. Avi đang xào xào nấu nấu cái gì đó
trong bếp. Lúc này, hơn bao giờ hết, My My cảm thấy thật sự rất ngọt
ngào. Sống mũi có chút cay cay. Cô khe khẽ lắc lư chiếc đầu nhỏ xinh
xinh, ngân nga hát nho nhỏ. Cánh môi hồng hồng mấp máy.
Lúc Avi bê ra một mâm cơm, Nhìn thấy My My như vậy quả thật rất khổ
sở. Tiên Vũ nhất định là đang rũ rũ chiếc chăn mưa của cô rồi. Mưa không ngớt thế này quả thật sẽ hại anh mất. Nghĩ là thế nhưng Avi vẫn lãnh
đạm đặt mâm cơm xuống chiếc bàn tròn nho nhỏ giữa nhà, cất tiếng gọi My
My lại ăn cơm.
Bên ngoài trời cũng đã xâm xẩm tối. Nhưng mưa thì vẫn chưa dứt. My My vui vẻ thưởng thức món ăn của Avi. Lòng không khỏi vui sướng
-”Avi. Tiểu thiên sứ như anh cũng biết nấu ăn nữa sao? Không phải là người trên trời không cần ăn uống gì àk?”
-”Không phải tiểu thiên sứ. Là thiên sứ cấp cao đấy.” Avi đính chính
lại lời nói của My My. Khuôn mặt vẫn cắm cúi ăn, tuyệt nhiên không dám
nhìn lên khuôn mặt khả ái kia. Thế nhưng My My lại không biết điều đó.
Còn tưởng Avi không muốn nhìn mặt cô. Thế nên cô càng cố gắng khiêu
khích Avi.
-”Được rồi. cấp cao thì cấp cao. Avi. Anh thích ăn nấm hả? Toàn là nấm này.”
Mâm cơm hôm đó quả thật chỉ có nấm.
-”Ừ”
-”Avi. Anh sao cứ cúi mặt mà ăn thế hả? Như thế không tốt đâu. Người
ta khuyến cáo lúc ăn không nên cúi gằm mặt. Chỉ nên vừa ăn vừa nhìn ngắm những gì làm mình cảm thấy đẹp mắt thôi. Avi. Hôm nay anh quả thật rất
may mắn đấy. Đại mĩ nhân như em sẵn sàng để cho anh ngắm nhìn đây này.”
-”Khục.”
Avi nghe câu nói đùa đầy tự kiêu của My My, nhất thời không thể nhịn
cười. Thế nhưng bạn Avi khốn khổ của chúng ta đang ăn cơm mà. Thế nên từ đỏ mặt vì cười chuyển thành đỏ mặt vì sặc. Rồi từ đỏ lại chuyển sang
tím tái vì ho khụ khụ. My My hoảng hốt. Cô bé chỉ định đùa thôi. Nào ngờ lại thành ra thế này. Cô bé mặt mày khổ sở, vỗi vã chạy sang chỗ Avi vỗ vỗ lên lưng cậu.
-”Em xin lỗi. Em xin lỗi. Không phải cố ý đâu.” Cô nói mà lòng đau thắt.
Một lát sau, Avi cuối cùng cũng đã ngừng ho được. Khuôn mặt đầm đìa
nước mắt. quay lên nhìn thấy My My cũng đang đỏ hoe mắt vì lo cho cậu.
Avi thốt nhiên nhăn mặt, đau lòng. My My thấy thế thì tưởng Avi khó
chịu. Cô bé bật khóc ngon lành.
-”Ối.” Avi kêu khẽ. Anh kinh hoàng nhìn người con gái nước mắt tuôn
rơi, miệng không hề ngớt câu xin lỗi trước mặt anh mà hốt hoảng. “Đừng…
Đừng có khóc.”
My My mặc kệ những câu an ủi, mặc kệ Avi lau nước mắt cho cô một cách vụng về, cô bé vẫn cứ khóc ngon lành, luôn miệng xin lỗi. hình như cô
bé này không có mấy kinh nghiệm xin lỗ
i người khác. Bằng chứng là cái cảnh đáng cười người cần được xin lỗi
chăm sóc vì mới ho sụ sụ xong thì đang bối rối đứng dậy, bối rối không
biết làm thế nào. Còn cái người phải xin lỗi thì ngồi bệt xuống đất,
khóc um sùm.
Avi đến là bó tay với cô bé này. Cậu dở khóc dở cười. Trước nay cậu
nổi tiếng với thiên sứ chưa dỗ nổi ai đang khóc bao giờ. Duy chỉ có một
lần. Lần đó Avi trông coi một tiểu thiên sứ. Cậu nhóc bắt Avi làm ngựa.
Đường đường là thiên sứ cấp cao. Tất nhiên là Avi dãy nảy lên. Không
chịu. Thế là tiểu thiên sứ kia khóc toáng lên. Khuôn mặt tèm lem nước
mắt. Lúc đó Avi rối quá. Chẳng biết làm thế nào. Rối quá hoá hay. Avi
hoảng quá. Cũng khóc ầm lên. Thế là cậu nhóc kia ngừng khóc. Liếc sang
cái vật thể cao cao bên cạnh cậu, nước mắt cũng ngừng rơi. Cậu nhó tiểu
thiên sứ bật cười khanh khách. Thế mới biết. Cách dỗ này của Avi quả
thật có hiệu quả. Nhưng chỉ duy nhất lần đó thôi. Bây giờ mà khóc đua
với My My thì còn ra thể thống nào chứ.
My My không để ý khuôn mặt xanh lét của Avi. Khóc càng ngày càng to.
Không phải vì sợ hãi gì nữa. Avi hết sặc lâu rồi. Còn lo lắng gì nữa.
Nhưng len lén nhìn Avi, thấy mặt cậu đang tái xanh thì My My khoái chí
lắm.