
nam nhân kia nằm trên giường nhìn mình chằm chằm làm lòng
nàng chấn động, khẩn trương không thôi.
Tôn Hạo Trạch không biết nàng muốn đứng
ngốc trước cửa bao lâu, bất quá như thế hắn lại được hảo hảo thưởng thức cảnh đẹp nàng mặc áo sơ mi một phen. Bây giờ hắn mới biết nguyên lai nữ giới mặc áo sơmi của nam nhân là đáng yêu gợi cảm như vậy. (TN: ta cũng thích vầy nhưng chưa đc thử bg =)) )
Tuy nàng không cao nhưng lại có một đôi
chân tuyết trắng thẳng tắp. Cách áo sơmi, hắn nhìn thấy rõ ràng nụ hoa
vì không mặc nội y mà thoáng ẩn hiện, phiến tình vô cùng.
Hắn vẫy tay: “Lại đây.”
Nàng thấy dục vọng rõ ràng trên mặt hắn
nhưng lại ngoan ngoãn đi qua đi giống như bị cái gì mê hoặc. Đặt tay vào long bàn tay to, nàng chợt bị kéo lên giường ngồi trên đùi hắn, hai
người bắt đầu hôn nồng nhiệt.
Thực ra nàng thực thích hắn hôn, dù là ôn nhu hay là cuồng dã giống như bây giờ đều làm cho nàng tim đập nhanh
hơn. Nàng hôn đáp lại cho hắn biết nàng có bao nhiêu thích hắn.
Ôm lấy chiếc eo thon, hắn muốn nàng, hành động càng cuồng dã hơn. Đường Tiểu Oánh ôm lấy vai hắn, đón nhận những
mạnh liệt cướp đoạt từ hắn. (TN: *toát mồ hôi* làm cái đoạn nầy khó a
;…;)
Đường Tiểu Oánh trong đầu đột nhiên hiện
lên lời nói của La Duẫn Hàm – ‘nam nhân trên giường sẽ biến thành dã
thú, không đem ngươi tra tấn chết khiếp sẽ không thỏa mãn.’ Hiện tại
nàng đã hoàn toàn hiểu được lời này.
Đến khi nam nhân của nàng rốt cục cũng thỏa mãn, nàng cả người yếu đuối vô lực nằm sấp trong long hắn thở gấp không thôi.
Tôn Hạo Trạch ngực phập phồng, bàn tay to ôm nàng, đặt nàng nằm xuống, thủy chung chưa rời khỏi cơ thể nàng. Nhìn nàng đôi mắt phiếm lệ vụ sương, hắn không thể di dời tầm mắt. Hắn rất
biểu tình ý loạn tình mê của nàng lúc này, làm hắn dâng lên một cỗ cảm
xúc vô cùng thỏa mãn.
Cả một đêm nam nữ trên giường giao triền
không chút tách rời, mùi kích tình tràn ngập không gian, nhiệt độ không
giảm cho đến tận sáng hôm sau……
iểu Oánh vào cửa hàng cạnh bệnh viện mua đồ dùng này nọ, sau đó lại đi vào canteen mua bát cháo thịt.
Trong lúc chờ lấy cháo, nàng lại nghĩ tới chuyện của Hương Dục.
Bạn trai Hương Dục làm trong ngành điện
tử. Hai người kết giao được hơn ba tháng hắn mới nói cho Hương Dục hắn
đã kết hôn, nhưng vì Hương Dục thương hắn, hơn nữa đối phương nói đã
chuẩn bị ly hôn, tính cưới nàng, bởi vậy Hương Dục mới tiếp tục cùng hắn kết giao, thậm chí thuê nhà ở chung cùng hắn. Chả trách có lúc Hương
Dục nói muốn kết hôn.
Khi Hương Dục phát hiện mình mang thai,
bạn trai nàng lại muốn nàng đi phá thai. Hương Dục đương nhiên không
muốn, còn hỏi bạn trai bọn họ khi nào thì kết hôn. Nào biết nam nhân kia nói nàng đừng có nằm mộng, lại nói hắn chỉ là chơi đùa mà thôi, làm gì
mà coi là thật như vậy, hơn nữa hắn là ai chứ, chẳng lẽ lại li hôn vợ
chỉ vì nàng sao?
Hôm nay vào fb đọc đc cái này, thấy rất đúng với tình trạng của Hương
Dục tỷ nha: Đời một thằng đàn ông chỉ sợ nhất 3 câu nói: 1. Anh đã bị bắt. 2.Đồ đàn bà. 3.Anh ơi em đã có thai. =)) >
Hương Dục thương tâm đến thấu xương. Về
sau nàng mới biết nam nhân kia thật ra là có bạn gái mới. Tối qua khi
hắn trở lại phòng bọn họ thuê chung lấy này nọ, hai người phát sinh to
tiếng, do mất thăng bằng nên Hương Dục té ngã.“ Nam nhân kia từ đầu tới
cuối chỉ là đùa giỡn, căn bản là không phải thiệt tình muốn kết hôn với
mình, mình thậm chí hoài nghi hắn có từng yêu mình hay không.”
Nhớ lại cảnh Hương Dục than thở khóc lóc
kể ra, Đường Tiểu Oánh cảm thấy tâm đau. Có tiền là có thể đùa bỡn người khác sao? Thậm chí sát hại một tiểu sinh mệnh, đứa nhỏ là của hắn nha!
“Cô gái à, cháo của cô được rồi.”
“Nha, cám ơn.”
Đường Tiểu Oánh xách cháo cùng gì đó trên tay trở lại bệnh viện, Hương Dục đang ngủ nên nàng không muốn đánh thức.
Nếu nàng phát hiện Hương Dục yêu phải
người như vậy sớm một chút, nàng sẽ khuyên Hương Dục cùng đối phương
chia tay. Từ thời điểm nàng cảm thấy bạn trai Hương Dục thần bí, nàng
nên truy vấn mới phải.
Điện thoại của nàng vang lên, là Hạo Trạch gọi đến. Nàng lập tức rời khỏi phòng bệnh ra hành lang nghe máy.
“Em đang ở đâu? Vì sao không ngoan ngoãn ở trên giường chờ anh?”
“A, anh đang ở nhà?”
“Ừm, công việc đã xong nên anh về. Em đang ở đâu? Đi mua đồ ăn sao?”
“Không phải, em ở bệnh viện.”
Nàng kể lại chuyện Hương Dục với hắn, vốn nàng nghĩ hắn không cần đến bệnh viện nhưng hắn nói sẽ lập tức lại đây. Nàng biết, hắn lo lắng nàng sẽ đau lòng bởi vậy đến cùng nàng.
Đường Tiểu Oánh trở lại phòng bệnh gặp
muội muội Hương Dục đến, nàng mở cặp lồng cháo đưa Hương Dục hốc mắt
hồng hồng ăn, Đường Tiểu Oánh thấy vậy mắt cũng đỏ theo.
“Tiểu Oánh, Hương Thực ở trong này giúp mình là được rồi, cậu về trước đi.”
“Mình ở lại cùng cậu.”
“Cậu không cần lo lắng, mình không sao.
Coi như đây là bài học, về sau mình sẽ không lại vì cái hạng đàn ông kia mà nhỏ một giọt lệ.”
Đây mới là Hương Dục, yêu hận rõ ràng, cá tính kiên cường, tuy có phần suy yếu nhưng vẫn xinh đẹp.
Khi Đường Tiể