
nh lại báo cho Tư Đồ Viêm , mà anh thậm chí chờ không kịp liền vọt vào trong phòng bệnh .
Đi vào phòng , Lâm Khả Tâm trắng thuần nằm trên giường , nhìn qua hẳn là đang ngủ , như sợ đánh thức cô anh chậm rãi đến bên cạnh cô lẳng lặng quan sát khuôn mặt của cô.
Vì mất nhiều máu nên khuôn mặt trở nên tái nhợt , không chút máu , nguyên bản
đôi môi phấn nộn non mềm cũng nhợt nhạt khô nứt ra .
Mang theo chút đau lòng , Tư Đồ Viêm lấy tay xoa xoa đôi môi của Lâm Khả Tâm
, bất thình lình bị anh doạ cô liền không tự chủ co rúm lại , mà một chút nho nhỏ
biến hoá này Tư Đồ Viêm cũng không bỏ qua. "Em dậy đi , tôi biết em không ngủ."
Bị Tư Đồ Viêm nói toạc , Lâm Khả Tâm cũng không tình nguyện mở to mắt nhìn anh nói: " Tôi không có chết , làm anh thất vọng rồi".
Ngữ khí trào phúng của Lâm Khả Tâm làm cho trong lòng Tư Đồ Viêm có chút rầu rĩ , anh định nói gì đó nhưng vẫn nuốt xuống , đổi thành giải thích: " Thực xin lỗi , tôi khôg cố ý chạy đến hướng của em , lúc đó tôi uống say quá , tôi. . . . . ."
"Anh không cần giải thích với tôi đâu" Lâm Khả Tâm ngắt lời nói: " Tư Đồ Viêm , tôi không có hứng thú nghe lời giải thích đó , nếu anh thật lòng áy náy vậy những gì mà anh đã gây thương tổn cho tôi mới là điều anh đáng phải áy náy."
"Tôi mệt rồi , muốn ngủ, phiền anh ra ngoài dùm cho. . . . . ."
Hạ lệnh đuổi khác , Lâm Khả Tâm trở mình đem lưng hướng về phía Tư Đồ Viêm
, sau đó nhắm mắt không để ý đến anh ..
Nghe cô nói vậy , anh cũng chỉ có thể rời đi: " Được vậy em nghỉ ngơi trước có gì cần em nói với y tá , tôi đã sắp xếp hết rồi." Nói xong , Tư Đồ Viêm bước ra cửa , cùng vào thời điểm , bước chân thong thả của anh trở nên chút trầm trọng
Một tuần sau , Lâm Khả Tâm sức khoẻ cũng tốt hơn nhiều ,mặc dù nhiều lần cô muốn gặp đứa nhỏ nhưng y tá cứ nói: " Vì đứa bé sinh non , sức khoẻ không tốt , không thể tiếp xúc với ngoại cảnh để tránh virus xâm nhập".
Mặc dù Lâm Khả Tâm không hiểu từ ngữ của chuyên môn y nhưng cô vì sức khoẻ của đứa bé nên chỉ chịu đựng , nhưng dần dần cô bắt đầu hoài nghi có phải Tư Đồ Viêm ra lệnh cho cô không được đến gần đứa bé không? Hay là đứa bé căn bản không còn sống nên mọi người hợp lại lừa cô?
Vì muốn xác nhận , Lâm Khả Tâm lại một trận náo loạn , cái này người y tá cũng không có biện pháp cự tuyệt chỉ có thể hỏi ý kiến của Tư Đồ Viêm , sau khi đáp
ứng yêu cầu , Lâm Khả Tâm được mang đến phòng giữ ấm nhìn đứa nhỏ
"Lâm Tiểu Thư , đứa bé thứ 7 đang giữ ấm là con trai của cô , thân thể của đứa bé thực suy yếu , cô đứng đây nhìn là được rồi , gnàn vạn lần đừng ôm đứa bé đi ra bằng không sẽ nhiễm bệnh không tốt đâu"
"Được. . . . . ."
Bởi vì kích động , Lâm Khả Tâm chỉ có thể dùng bản năng trả lời sự nhắc nhở của y tá , cách một lớp kính , cô nhìn tiểu sinh mệnh do cô mang nặng đẻ đau ra trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp .
So với đứa bé khác , cục cưng của cô gầy hơn nhiều , tuy còn nhỏ nhưng trên mặt vẫn có thể ẩn ẩn nét của cô và Tư Đồ Viêm , cô chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và Tư Đồ Viêm kết hợp lại có thể sinh ra hài hoà tốt đẹp như vậy , nghĩ đến thiếu chút nữa cô bóp chết tiểu sinh mệnh đáng yêu trong bụng , cô liền cảm thấy thật tội ác cảm , hơn nữa vốn không thể nhịn được , Lâm Khả Tâm liền khóc nức nở ra.
" Lâm Tiểu THư , Lâm Tiểu Thư" Thấy Lâm Khả Tâm khóc vậy , y tá nhất thời luống cuống , cô vội vàng gọi người tới mang Lâm Khả Tâm trở về phòng
Chắc hẳn phải vậy , phản ứng của Lâm Khả Tâm không tránh khỏi lổ tai của Tư Đồ Viêm , lúc anh vào phòng bệnh , cô liền nhắm mắt loại , ngoại trừ mí mắt dựt dựt thì thoạt nhìn như đang ngủ say .
Từ cuối tuần tới giờ , mỗi lần anh vào phòng bệnh , cô đều ở trang thái này , anh biết cô không muốn gặp anh nên mới giả vờ ngủ , lúc trước vì áy náy nên không muốn vạch trần cô , nay cô đã tốt hơn nhiều , vì vậy anh không hề kiêng nể gì liền nói.
"Em định giả vờ đến lúc nào?"
Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn như trước mắt nhắm lại , không có ý định mở mắt ra , không phải có một câu vậy sau anh vĩnh viễn kêu một người đang giả bộ ngủ? Lâm Khả Tâm trong lòng quyết định mặc kệ anh nói gì cô sẽ giả vờ ngủ , ít nhất hiện tại cô cũng không muốn đối mặt với anh một chút .
Nhưng Tư Đồ Viêm lại rất thấu hiểu kế hoạch của cô " Lâm Khả Tâm , nếu em
không mở mắt tôi sẽ không thảo luận với em về chuyện quyền nuôi dưỡng đứa bé , mà trực tiếp mang nó đi,"
Nghe Tư Đồ Viêm nói sẽ đem đứa bé đi , Lâm Khả Tâm bật người mở mắt , cô ngồi dậy kích động nhìn anh.
" Tư Đồ Viêm , anh là ác ma , anh không thể mang con của tôi đi."
đối với sự kháng nghị của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm chỉ là thản nhiên cười , sau đó dùng ngữ khí không thể phản bác nói: " Con của em? Đừng quên nó cũng là con của tôi , ngay cả em cũng là của tôi."
Thái độ bá đạo của anh làm cho Lâm Khả Tâm khó chịu đến cực điể , cô chỉ vào cái mũi của anh nói :" Đúng , có lẽ trước kia tôi là của anh nhưng bây giờ đã qua 1 năm cho dù dựa theo hợp đồng anh cũng không có quyền lợi tiếp tục cường lưu tôi."
"Nhưng dựa theo hợp đồng em cũng không có quyền lợi nuôi đứa nhỏ , đứa nhỏ của Tư Đồ Viêm tô