
bầm, không tình nguyện đi về phía ô gạch kia. Kiều
Bối Nhi ngồi trên đùi Tư Minh Dạ tò mò hỏi,“Lam Tư, vì sao anh không
được ?”
“Đúng vậy ! Vì sao anh không được ?” Phạm Bảo Nhi cũng là vẻ mặt tò mò, Lam Tư không giống là người dễ dàng nhận thua như vậy.
Lam Tư lại không cảm thấy có gì, này vốn không phải vấn đề năng lực,“Liệt và Diệc có vẻ ăn ý.”
Kiều Bối Nhi nhíu mày, cô đã sớm biết. Đi qua những ô gạch không chỉ
là vấn đề năng lực, ăn ý và tín nhiệm giữa hai người cũng rất quan
trọng.
Nam Cung Liệt đứng ở cái thứ nhất đặt chân vị trí, cảnh cáo nói “Bùi
Diệc, cậu cẩn thận một chút cho tôi, nếu tôi chết bỏ mạng nhất định sẽ
biến thành ác quỷ tới tìm cậu báo thù !”
Bùi Diệc hiểu cậu ta đem sinh mệnh giao vào tay mình, ánh mắt không
rời khỏi màn hình máy tính, chính thản nhiên nói,“Yên tâm, không chết
được đâu !” Đây là cam đoan của anh.
Dứt lời đã tìm ra vị trí đặt chân kế tiếp.
“Phải một.”
“Trước bốn.”
“Phải một.”
Hết chương 84
Edit : Phương Thiên Vũ
Lời ra khỏi miệng trực tiếp đơn giản chỉ có hai chữ, Nam Cung Liệt vẻ mặt nghiêm túc vững vàng đi được năm bước, sau đó tốc độ bắt đầu tăng
lên nhưng Nam Cung Liệt cũng không có thối lui.
Tốc độ Bùi Diệc gõ bàn phím càng lúc càng nhanh, trong miệng không
ngừng báo ra vị trí kế tiếp. Ánh mắt của anh vẫn dừng trên màn hình máy
tính, chỉ để ý phá giải chướng ngại được thiết lập trong máy tính, tựa
như hoàn toàn không lo lắng Nam Cung Liệt không theo kịp, cũng không có
thời gian dư thừa để quan tâm tình hình của Nam Cung Liệt.
Nam Cung Liệt căn bản không có thời gian suy nghĩ, cũng không có suy
nghĩ. Khi Bùi Diệc nói ra khỏi miệng, đồng thời chân của anh cũng rơi
xuống vị trí tương ứng. Tuy cảm giác càng ngày càng chân thật nhưng Nam
Cung Liệt giống như không chịu chút ảnh hưởng nào.
Khi đao cẩm xướt qua thân thể dường như thật sự cảm giác đau đớn, khi bị hồng quang kia quét qua cũng cảm giác thân thể giống như bị cái gì
lôi kéo muốn anh tan thành từng mảnh. Hơn nữa ở phía sau, đao kiếm thậm
chí tự di chuyển đâm thẳng về phía anh. Nam Cung Liệt thậm chí có thể
cảm giác được sát khí lạnh như băng nhưng anh lại không trốn không
tránh, cái gì cũng không nghĩ, xem nhẹ cảm giác như thật như ảo này, chỉ nghe mệnh lệnh của Bùi Diệc rồi hành động. Khi đao kiếm đụng tới anh
lại tự động tiêu tán, nếu anh có chút né tránh, kết cục chỉ có một. Thất bại !
Danny · Rock nhìn Nam Cung Liệt thân thủ linh hoạt thở dài một tiếng, không có khen thân thủ của anh tốt, chỉ là cảm thán,“Chưa thấy qua
không sợ chết như vậy !” Đao đều đâm trên người, lửa cũng đốt tới lông
mi cư nhiên còn có thể không tránh không né !
Phạm Bảo Nhi nhìn Nam Cung Liệt, vẻ mặt sùng bái,“Anh trai của em
thật sự rất đẹp trai !” Không trông thấy sắc mặt Lam Tư có chút khó coi.
Viên Viên cũng nở nụ cười, trong mắt đầy bội phục nhìn Nam Cung Liệt, anh Liệt thật là lợi hại nga !
Mắt thấy đã gần đi đến cuối, mọi người đều khẩn trương nhìn Nam Cung
Liệt, đương nhiên Kiều Bối Nhi và Tư Minh Dạ chắc là không biết khẩn
trương. Bùi Diệc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trên màn hình đã xuất hiện một hàng trận, trong đó một đồ vật đang lóe sáng. Bùi Diệc đột
nhiên lớn tiếng nói,“Cầm lấy cái bàn ủi kia !”
Mọi người nhìn lại chỉ thấy phía trước Nam Cung Liệt là một ô gạch,
trên không nổi lơ lửng một bàn ủi đang cháy đỏ bừng, hình dạng to cỡ ô
gạch.
Danny · Rock nhìn Nam Cung Liệt, nuốt nuốt nước miếng,“Cậu ta sẽ
không thật sự… cầm lấy…” Hai chữ sau nhỏ giọng chậm chạp phun ra vì Nam
Cung Liệt đã rất nhanh đưa tay cầm lấy bàn ủi đang cháy đỏ bừng kia.
Cùng lúc đó, hàng trận trên ô gạch đột nhiên biến mất. Thời điểm Nam
Cung Liệt đưa tay cầm lấy bàn ủi cảm giác được nhiệt độ bỏng người nhưng khi hàng trận ô gạch biến mất, cảm giác kia cũng đã biến mất. Nam Cung
Liệt nhìn tay mình, chuyện gì cũng không có, vật trong tay nhìn qua vẫn
là cái bàn ủi.
Bùi Diệc thả lỏng, giương mắt nhìn về phía Nam Cung Liệt. Nam Cung
Liệt như có cảm giác, cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt giao nhau, hai người
nhìn nhau cười. [Vũ : hắc hắc, bước 2 trở thành vợ chồng'>
“Răng rắc” “Răng rắc”
Một âm thanh cơ quan chuyển động vang lên, Nam Cung Liệt cảnh giác
lui về phía sau vài bước, chỉ thấy nơi vốn là trận địa ô gạch đột nhiên
hạ xuống, sau đó dưới đất xuất hiện một thông đạo, Kiều Bối Nhi mở
miệng,“Minh quốc này không phải ở dưới đất chứ !”
Viên Viên lên tiếng,“Không phải, tôi không phải đã nói rồi sao ? Cổng chính của Minh Quốc một năm chỉ mở một lần, thông qua khảo nghiệm này
chúng ta mới có tư cách chờ cổng chính mở ra, cho nên thông đạo này
không phải đi đến Minh Quốc.”
Kiều Bối Nhi sờ sờ mũi, như vậy còn nghiêm túc làm gì ? Tư Minh Dạ
ánh mắt lộ ra mỉm cười, hôn lên trán cô rồi ôm cô đi dọc thang đá đi vào thông đạo bí mật.
Bùi Diệc và Nam Cung Liệt đi ở sau cùng, cách nhau một khoảng với mọi người phía trước, Nam Cung Liệt đảo cổ tay nâng vật đó lên, thật sự
nhìn không ra đó là cái gì. Đưa tới trước mắt vừa lật qua lật lại vừa
hỏi “Cũng không nói cái này làm cái gì sao ?”
Bù