
gươi dường như là đang nhớ tới người nào nha”
Thủy Tâm trong lòng rùng mình, “Vớ vẩn!” Nàng che lấp vẫy vẫy tay nói.
“Phải không?” Lạc Trân Trân càng thêm hoài nghi tà nghễ Thủy Tâm. “Thực sự không có tưởng niệm ai?”
Thủy Tâm tránh đi hai mắt. “Không có.”
Lạc Trân Trân hắc hắc cười không ngừng. “Có đi?”
“Đã nói với ngươi không có thì là không có thôi” Thủy Tâm từ xấu hổ
chuyển thành giận dữ kêu lên ” ta làm sao có thể có suy nghĩ kia…” nàng
đột nhiên im lặng, trên mặt vừa có vẻ xấu hổ vừa có vé kỳ lạ.
“Ta đã nói rồi”, Lạc Trân Trân đắc thắng la lên ” nói thật đi Tiểu Lan, ngươi sớm đã có người trong lòng đúng hay không?”
“Thật ra…” Thủy Tâm bất lực liếc nàng môt cái “ta cũng không biết”
“Không biết” Lạc Trân Trấn ngạc nhiê nhướng mày ” ta đã hiểu, ngươi
đối với hắn có cảm giác chỉ không biết đó là lọai cảm giác gì”
“Đại…… Đại khái đi!” Thủy Tâm lẩm bẩm.
“Vậy được rồi, ta hỏi ngươi một vài vấn đề, hãy thành thật trả lời
ta, ta sẽ nói cho người đó là lọai tình cảm nào, như vậy được không?”
Chần chờ một hồi lâu, Thủy Tâm mới chậm rãi gật gật đầu.
“Hảo, thứ nhất, “Lạc Trân Trân vừa nghĩ biên hỏi: “Ngươi tưởng hắn sao?”
Thủy Tâm gật đầu.
“Khi ngươi nhớ đến hắn là dạng cảm giác gì? ngọt ngào, bi ai, khổ sở?”
Không đợi nàng hỏi xong, Thủy Tâm liền lẩm bẩm nói: “Đau lòng.”
Lạc Trân Trân hơi hơi ngạc nhiên hỏi: “Đau lòng? Thế nào là đau lòng?”
Thủy Tâm lại mất đi thanh âm.
Lạc Trân Trân nghiêng đầu xem kỹ nàng sau một lúc lâu. “Hắn là dạng người gì?”
“Rất dễ nhìn nhưng…” Thủy Tâm cười khổ ” lãnh khốc vô tình”
“Lãnh khốc vô tình!” Lạc Trân Trân nha nha nói: “Ngươi…… Ngươi làm sao có thể thích cái loại người này?”
Thủy Tâm không nói gì.
Lạc Trân Trân trầm mặc một lát. “Kia…… Hắn đối với ngươi thế nào?”
Thủy Tâm vẫn như cũ là bất đắc dĩ cười khổ. “Hắn ngay cả nói cũng
không nguyện ý cùng ta nhiều lời, muốn hắn cùng ta ra ngòai đi dạo hắn
dù chết cũng không chịu, bình thường lạnh lùng làm như ta với hắn có
thâm thù đại hận vậy…nói chung là không tốt một chút nào”
Lạc Trân Trân cười gượng hai tiếng, “Buông tha cho hắn đi! Cái loại người này…”
Thủy Tâm hai mắt ai óan nhìn nàng, làm nàng rốt cuộc không nói nữa
“Ngươi không quên được hắn sao?”
Thủy Tâm thở dài một tiếng.
“Nghĩ đến hắn tâm liền đau, dù thế nào cũng không quên được…’Lạc Trân Trân dò xét “ngươi tám phần là đã yêu hắn”
“ “Ta nghĩ cũng là vậy.” Thủy Tâm thở dài: “Ta chỉ là không rõ, hắn
đối với ta kém như vậy, ta luôn luôn là thật giận hắn, thực sự, thực sự
giận, mà lúc này…làm sao lại có thể biến thành như vậy?”
“Chuyện tình cảm luôn rất khó nói” Lạc Trân Trân trầm ngâm ” quan
trọng nhất là người với người đều có duyên phận, ngươi cùng hắn có duyên phận cho nên hắn đối với ngươi thế nào, ngươi vẫn sẽ không nhận ra là
mình đã yêu hắn. Ngươi có biết yêu và hận chỉ kém nhau có một chút?”
“Duyên phận?” Thủy Tâm hòai nghi nhìn nàng ” đã có duyên phận, vậy sao hắn lại không yêu ta?”
Lạc Trân Trân ngẩn người, lập tức phản bác nói: “Ngươi làm sao mà
biết hắn không có yêu ngươi? Nói không chừng hắn cũng là sau khi tách
ra mới phát hiện yêu ngươi thôi!”
“Nếu không có ?”
“Nếu không có……” Lạc Trân Trân thở dài. “Thì là nghiệt duyên la!”
“Nghiệt duyên?”
“Nếu là nghiệt duyên thì tốt nhất là nên sớm đọan tuyệt, nhưng…” Lạc
Trân Trân cụp mắt, lén nhìn Thủy Tâm ” dường như không dễ dàng làm được
điều này nha”
Khuôn mặt đang tươi cười của Thủy Tâm chợt nhăn như mướp đắng “đúng là không quá dễ dàng, ta đã thử qua nhiều lần nhưng là…”
Nhìn thấy Thủy Tâm có vẻ buồn rầu, Lạc Trân Trân vội hỏi ‘ vậy chậm
rãi thử đi, đừng nóng vội hoặc là cứ thuận theo tự nhiên là được rồi”
nàng hơi chuyển chuyển tròng mắt lại nói ” hai ngày nay không khí trong
phủ rất căng thẳng, làm cho người ta không thể nào thở nổi, chúng ta ra
ngòai đi dạo, giải sầu đi. Đúng rồi hôm nay có hội chùa nha, có muốn đi
xem không?”
“Hội chùa?” Thủy Tâm kêu to, đồng thời nhảy dựng lên. “Thế nào không nói sớm? Đi thôi!”
Bộ mặt vừa mới đau khổ, uể ỏai vừa nghe đến náo nhiệt, tinh thần lập
tức liền phấn chấn hẳn lên, Thủy Tâm lập tức kéo Lạc Trân Trân lao ra
ngòai phòng, ngay cả đại môn cũng lười đi qua, hai người trực tiếp phi
thân qua vách tường Lạc phủ ra ngòai.
Thời đại thái bình, muốn xem cảnh tượng đại đạo vong thật dễ dàng,
chỉ cần đi hội chùa là liền hiểu được, nhất là bốn năm hoặc mười năm mới có một lần hội chùa thì quả thật có thể nhìn thấy được thiên quân vạn
mã. Đưa mắt nhìn qua, trừ bỏ sân khấu kịch ở hai bên cùng cửa hàng,
những quầy hàng rong…còn lại đều là người và người, trong tai ngòai
tiếng rao bán hàng còn xen lẫn tiếng trẻ con khóc gọi cha mẹ..
Hai đại cô nương mồ hôi đầm đìa chen lấn xem xiếc ảo thuật, sau lại
qua chỗ hầu bàn thuốc dán thập bát đồng nhân chưởng, lại đi nghe giảng
thư cùng đánh nhịp tiểu xướng, lư lại chỗ bày bán thư họa cổ một lát,
rồi đi ăn bánh trôi băng tuyết, vừa ăn vừa thảo luận nên đi xem những
chỗ nào nữa.
Đang lúc trò chuyện sắc mặt Thủy Tâm chợt biến, chén bánh trôi trên
tay rơi xuống đất, vỡ thành ha