Snack's 1967
Ác Điêu

Ác Điêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322104

Bình chọn: 9.00/10/210 lượt.

hướng, chém thẳng vào Ngọc Hoàng.

Ngọc Hoàng tức giận khiêu khích của hắn liền chủ động nghênh chiến.

“Ngọc Hoàng, không thể”, Tòng Dung lớn tiếng cảnh cáo.

Nhưng Ngọc Hoàng làm sao nghe lọt tai, hắn tự tin là pháp lực tinh

tiến không nhỏ, có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Phụng Thao Thiên.

Vì thế hai tay cũng vung lên tạo thành tấm chắn trước mặt, ngăn cản kiếm của Phụng Thao Thiên.

Không ngờ, lực đạo của kiếm so với Ngọc Hoàng nghĩ lớn hơn rất nhiều, trong nháy mắt va chạm hắn đã cảm thấy hai tay đau nhức vô cùng, cả

người bị hất bay lên, đụng vào long ỷ rồi ngã luôn trên đó.

“Ngọc hoàng!” Tòng Dung vội chạy đến bên Ngọc Hoàng, nâng hắn lên.

“Hừ, bằng ngươi cũng muốn đấu với ta”, Phụng Thao Thiên ngạo nghễ đứng thẳng, lấy ngón tay vuốt ve hỏa kiếm, cười khinh miệt.

Ngọc hoàng sắc mặt trắng bệch, vạn vạn không nghĩ tới chính mình

không chịu được một kích của hắn, vừa thẹn lại vừa tức liền hướng Tòng

Dung cuồng nộ rống to “ ngươi không phải nói hắn sẽ chết trước mặt trẫm

sao? Vì sao hắn còn chưa chết? vì sao?”

“Ta sẽ chết trước mặt ngươi?ngươi quả thực là đang nằm mơ”, kiếm

trong tay Phụng Thao Thiên đột nhiên không báo động mà lại tập kích Ngọc Hoàng lần nữa.

Tòng Dung vội vàng vươn hữu chưởng, lấy khí bức trụ hỏa kiếm, kiếm

bởi vậy đứng ở giữa không trung, bất quá, pháp lực của hắn không đủ để

giằng co với Phụng Thao Thiên, kiếm vẫn rục rịch mà tay hắn đã bị nhiệt

khí đốt làm bị thương.

“Ngươi cho là ngươi thắng được ta sao?” Phụng Thao Thiên cuồng tiếu

một tiếng, lại lần nữa tăng thêm lực, kiếm lại hóa thành ba con hồng xà, tấn công cùng lúc bào cánh tay, ngực và đùi của Tòng Dung.

“Ngô……” Tòng Dung mi tâm vừa nhíu, thối lui ra sau, quần áo trắng như tuyết của hắn lần đầu tiên nhuốm đầy máu.

“Ha ha ha…… Tòng Dung đã nhìn rõ chưa? Đây là pháp lực hiện tại của

ta, không có bất kỳ kẻ nào trên thiên giới có thể ngăn cản được ta”,

Phụng Thao Thiên đắc ý cười to.

Thủ Kiếm nhìn toàn bộ sự tình chẳng những không có chút vui sướng mà

còn âm thầm lo lắng thay Phụng Thao Thiên, năng lực của Tòng Dung tuyệt

đối không chỉ có như vậy, hắn nhất định còn có mưu kế gì khác, nhất định còn có…

“Không, còn có một người ngăn cản được ngươi.” Tòng Dung nhìn chằm chằm Phụng Thao Thiên, chậm rãi mỉm cười.

“Nga? Là ai?” Phụng Thao Thiên nhăn mi.

Tòng Dung không nói, giơ tay ra, Đoạt Hồn thần kiếm vẫn được đeo bên

hông của Phụng Thao Thiên đột nhiên ra khỏi vỏ, bay đến trên tay hắn.

Phụng Thao Thiên ngẩn ra, lập tức cười khẩy nói:“Như thế nào, ngươi cho là ngươi dùng thanh kiếm kia có thể đối phó ta?”

“Đúng vậy! Thanh kiếm này được đúc để hôm nay đối phó với ngươi”, Tòng Dung nhìn hắn.

“Thực buồn cười! đó chẳng qua là do ngươi giúp Thủ Kiếm tục mệnh…” hắn khinh miệt nói.

“Ngươi nói đúng, cho nên kiếm này cũng chính là mệnh của Thủ Kiếm,

nếu kiếm bị hủy, ngươi nghĩ nàng sẽ thế nào?” Tòng Dung cắt đứt lời hắn.

“Cái gì?” Hắn ngây ngẩn cả người.

“Ngươi hẳn là biết, Thủ Kiếm không có tâm, nàng có thể sống toàn dựa

vào thanh kiếm này, nếu kiếm bị hủy……” Tòng Dung nói xong nhìn Thủ Kiếm

một cái, tay hơi sử dụng lực làm thần kiếm liền run rẩy.

Thủ Kiếm vẻ mặt khôn chút huyết sắc, nhìn chằm chằm Tòng Dung, nàng rốt cuộc hiểu được nguyên nhân năm đó hắn cứu nàng.

Hắn muốn Phụng Thao Thiên tự tay kết thúc sinh mệnh của mình!

“Ngươi…… Ngươi muốn làm cái gì?” Phụng Thao Thiên trong lòng lo lắng.

“Nàng vốn nhờ vào kiếm khí để duy trì hình người mấy ngàn năm nay,

nếu kiếm bị hủy, nàng sẽ hội phi yên diệt, hóa thành không khí”, Tòng

Dung lạnh lùng cười, xoay mình dùng toàn lực.

“Không! Dừng tay –” Phụng Thao Thiên hoảng sợ nhằm về phía hắn, nhưng hắn còn không kịp ngăn cản, thần kiếm trong tay Tòng Dung đã vỡ vụn

thành từng mảnh nhỏ, lả tả rơi xuống.

Hắn như ngừng thở, trố mắt nhìn Tòng Dung, không hiểu vì sao hắn lại làm vậy.

“Ngươi tựa hồ thực kinh ngạc, bất quá, ngươi lại ngốc lăng, Thủ Kiếm sẽ chết.” Tòng Dung mặt không chút thay đổi nói.

Hắn vội xoay người liền thấy Thủ Kiếm giống như bị rút hết tinh khí, mềm mại ngã xuống.

“Thủ Kiếm!” Hắn quá sợ hãi, vội vàng chạy đến, ôm lấy nàng.

Thủ Kiếm suy yếu nhìn hắn, trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ, lại nói không ra lời.

Không cần trúng kế…… Không cần trúng Tòng Dung kế……

Phụng Thao Thiên mở to hăm mắt, ngực đau đến không thở nổi, giờ khắc

này hắn mới hiểu được miệng tuy nói hận nàng nhưng cũng là yêu, hận càng nhiều, yêu càng sâu đậm, cho dù nàng đã làm chuyện gì với hắn, hắn đều

luyến tiếc giết nàng, cho nên mới dùng đủ các lý do, các phương pháp để

giữ nàng bên mình.

Chỉ cần có thể lưu lại nàng, hắn không thèm để ý nàng từng tổn thương hắn hay có thật sự yêu hắn…

“Tòng Dung, nhanh đem tâm của nàng giao ra đây”, hắn ngẩng đầu, lo lắng, phẫn nộ la to.

“Ngươi muốn lấy tâm của nàng?” Tòng Dung cười khó hiểu.

“Đúng, mau lấy ra đây. Nàng là đồng bạn của ngươi, ngươi thực sự muốn nàng biến thành tro bụi sao?”

“Ta xác thực không muốn thấy nàng hương tiêu ngọc vẫn như vậy, nhưng

ta không thể giúp được gì, bở vì tâm của nàng không ở trong