A Nam

A Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325690

Bình chọn: 9.5.00/10/569 lượt.

Thành Vân càng đen hơn. Cô thản nhiên nhìn xung quanh một vòng, nhấc chân leo lên xe, lấy trong thùng xe hai chai bia chưa vỡ, lại ôm một

thùng dầu xuống xe.

Cô chưa từng nhìn thấy nhãn hiệu bia này,

bia được đựng trong chai to. Cô cầm lấy chai bia, đưa nắp chai vào răng, nhẹ nhàng khui ra. Nắp chai vừa khui lên, cô cắn lấy nắp phun qua bên

cạnh. Đi đến chỗ gã tài xế trẻ tuổi, cô bóp hàm gã, để gã ngẩng đầu lên, rót hết bia vào miệng.

Gã tài xế ngất xỉu, cũng uống không

được bao nhiêu, nhưng chai bia vừa tưới xuống đã khiến cả người gã nồng

nặc mùi bia. Thành Vân bỏ chai bia bên cạnh chân, khui ra chai thứ hai,

tiếp tục rót vào miệng gã.

Sau khi rót xong hai chai bia, Thành Vân mở thùng dầu ra. Cô đổ dầu vào hai chai bia. Đổ hơn nửa bình, cô bỏ thùng dầu xuống, lấy một miếng khăn giấy trong túi, quấn lại nhét vào

chai.

Hai ngón tay Thành Vân cầm miệng chai, móc bật lửa ra.

Khăn giấy chỗ miệng chai vốn dễ dàng bắt lửa, bây giờ còn dính dầu nên

bật lửa vừa đến gần đã bốc cháy trong nháy mắt. Thành Vân quay người,

ném về phía chiếc xe bánh mì.

Chai bia vừa chạm vào xe đã vỡ

nát, thùng dầu mở ra đặt bên cạnh thân xe. Chai bia kia cũng y như vậy.

Hai chai, một ném vào đầu xe, một ném vào đuôi xe, lửa lập tức bốc lên.

Thành Vân cầm lên nửa thùng dầu còn lại, giội vào thân xe. Phía sau

thân xe vốn có bia bị vỡ và dầu ăn nên thế lửa càng hừng hực không thể

dập tắt. Trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, cả chiếc xe đều bốc cháy.

Ánh lửa ngút trời, gã tài xế xe bánh mì tỉnh lại trong cảnh lửa đỏ

phừng phực. Gã vừa mở mắt đã thấy xe bị đốt cháy liền bò dậy. Bởi vì

trên người bị thương nên đứng không vững. Gã nhìn thấy Thành Vân liền

chỉ vào cô, thở hổn hển nói: “Mau… mau dập lửa, mau cứu hỏa!”

Thành Vân châm một điếu thuốc, đứng nhìn ngọn lửa.

Gã tài xế vẫn gọi: “Nhanh cứu hỏa đi…”

Gã vừa nói được một nửa Thành Vân đã đạp vào mặt gã một cú. Gã tài xế

ngã lăn ra đất, khi bò dậy lại được thì xe đã cháy sạch. Gã thấy xe đã

cháy hết, trong lòng tích tụ oán hận. Gã chửi ầm lên, quay đầu lại nhào

về phía Thành Vân, giơ quả đấm lên muốn đánh cô.

Thành Vân

thoáng né tránh, đưa tay định tát lại gã, nhưng tay lại bị gã tài xế

chụp được. Tuy gã bị thương nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông. Tuy

vóc dáng không cao bằng Thành Vân nhưng rõ ràng sức lực mạnh hơi cô

nhiều. Gã nắm chặt cổ tay Thành Vân. Thành Vân nghiến răng phun điếu

thuốc ra. Tàn thuốc nóng bay đến mặt gã, gã nhanh chóng tránh được.

“Mẹ kiếp…!”

Lợi dụng thoáng chốc sơ hở Thành Vân giơ chân lên đạp vào đũng quần gã. Gã tài xế đau đớn trong nháy mắt nhưng tay vẫn không nới lỏng. Cổ tay

Thành Vân cũng bị gã bóp đến đau nhói.

“Buông tay…” – Thành Vân mắng to – “Chó chết buông tay ra!”

Cô vừa mắng vừa đạp gã tiếp. Thành Vân chân dài, lại mang giày da gót nhọn, quả thật có lợi cho việc đá người khác.

Người đàn ông này cũng hoàn toàn nổi nóng, giơ tay lên muốn tát cô. Tất cả xảy ra rất đột ngột, Thành Vân chỉ lo đưa tay lên cản lại, hoàn toàn không chú ý đến một người xông lại từ phía sau.

Cô chặn lại

tay phải của gã tài xế, cũng bắt được cổ tay của gã. Nhưng dù sao sức

lực của phụ nữ có hạn, chỉ đủ giữ tay gã lại nhưng không làm đau gã

được.

Hiển nhiên Thành Vân cũng biết điều này, cho nên cô ngẩng đầu lên nhắm ngay cổ tay gã tài xế đang nắm tay mình cắn một cái…

Dù lực nắm của người ta có mạnh thế nào cũng không thể so sánh được với lực cắn. Miệng của Thành Vân suýt nữa cắn đứt thịt của gã. Phía trên

đau, bên dưới cũng đau, cộng thêm do vụ đụng xe khi nãy có thể đã bị gãy xương sườn, đầu óc gã vẫn còn choáng váng vì bị đụng xe… Dưới đả kích

nặng nề, rốt cuộc gã tài xế lại lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Mãi cho đến khi gã tài xế ngất đi, Thành Vân mới chú ý đến người đang đứng bên

cạnh mình. Anh cúi đầu nhìn gã tài xế ngất xỉu, im lặng không lên tiếng.

Thành Vân nhìn anh chằm chằm, A Nam quay đầu nhìn lại cô. Thành Vân hung tợn nói: “Nhìn cái gì, muốn bất bình dùm gã hả?”

A Nam lắc đầu. Trên mặt anh vẫn còn máu, vừa lắc như vậy máu lại đổ xuống, đọng trên chóp mũi, trông có chút buồn cười.

“Tôi định giúp cô.” – A Nam nói.

Thành Vân không đáp lời, điện thoại di động vang lên. Cô bắt máy, là

cảnh sát và nhân viên cứu hộ địa phương đã lên đèo, muốn xác nhận vị trí với cô.

Thành Vân nhìn dáo dác xung quanh, nơi đây chẳng có

bảng hướng dẫn cụ thể nào cả. Một bàn tay rút đi điện thoại từ trong tay cô. Thành Vân quay đầu nhìn thấy A Nam đang nói chuyện điện thoại với

bọn họ, sau mấy câu đã cúp máy. A Nam cúp điện thoại trả lại cho Thành Vân, anh nói: ” Bọn họ sẽ lập tức đến ngay thôi.”

Thành Vân lạnh lùng nhìn anh, không nói lời nào.

A Nam quay đầu nhìn chiếc xe bánh mì dần tắt lửa bên cạnh, nó cháy đen thui, đã hoàn toàn hư hỏng. Anh nhìn một cái rồi quay lại nói với Thành Vân: “Hướng dẫn Trương chắc không sao đâu, cô đừng lo lắng.”

Thành Vân không nói lời nào. A Nam bị làm lơ cúi đầu chà chà chân trên đất. Đầu anh bị va chạm vẫn còn đang chảy máu, vừa cúi đầu máu đã nhỏ xuống mặt đất.

A Nam giơ tay lên lau. Thành Vân


XtGem Forum catalog