
định này không dựa vào sự tồn tại hay không
tồn tại của tôi, suy nghĩ hay không suy nghĩ mà tùy ý thay đổi. Song
chính vì như thế, phát huy cái tôi đối với nhận thức của nó và nhận thức của cái tôi khác đối với mình mới tỏ rõ ý nghĩa cái tôi tồn tại. Ðức
hạnh, tài hoa và trí tuệ của tôi cũng ở đây hiện ra với thế giới. Trên
điểm này, thế giới vĩnh viễn mở toang ra với tôi, đang mở toang ra tương lai vô cùng đa dạng của tôi.
Vượt người khác là chỉ tôi đối với mạng lưới quan hệ tạo thành thế
giới và sự tuân theo và hoàn thiện quy phạm đạo đức. Tôi trong thế giới, cũng sẽ là trong người khác, tôi đồng thời cũng làm một ?người khác?
cùng chung sống ở đời với người khác, như vậy tạo thành ?cùng chung thân tại? (Mitdasein). Do đó thế giới, đối với tôi để xét, không phải là một thế giới xung quanh mà là một thế giới chung. Là tôi trong cái thế giới chung, vừa phải chịu hạn chế của mạng lưới quan hệ tạo thành thế giới
chung này, lại phải tuân theo quy phạm đạo đức tạo nên thế giới chung
này. Ðồng thời, do tôi cũng là một ?người khác? tạo thành mạng lưới, tạo thành quy phạm, cho nên tôi cũng tham dự vào việc không ngừng hoàn
thiện đối với mạng lưới và quy phạm, đồng thời trong quá trình đó trổ
hết tài năng, tìm được điểm tương đồng thích hợp với cái tôi tồn tại
hơn, để phát triển cá tính của tôi càng tốt đẹp hơn.
Vượt hiện thực là chỉ sự tìm kiếm và phát hiện đối với một khả năng
lý tưởng hơn so với hiện thực. Tôi trong thế giới, cũng chính là cuộc
sống trong hiện thực. Những suy nghĩ của tôi, những lời nói và việc làm
của tôi đều tồn tại trong ?cái hiện thực này?, bất kể tôi đối với nó ôm
ấp lý giải và thái độ như thế nào, cũng luôn không thể dời hiện thực đi
mở ra một con đường khác. Nhưng do tương lai cung cấp cho tôi khả năng
vô cùng đa dạng để chọn lựa, khiến tôi có thể dựa vào một loại khả năng
để thiết kế và cấu tạo nên lý tưởng của tôi cao hơn hiện thực, như thế
làm cho tôi trên thực tế đang sống ở tương lai.
Ðây là ý nghĩa tóm lược của thuyết siêu việt của Heidegger và lĩnh
hội siêu việt của tác giả. Nếu như chúng ta có thể đem cái tôi đặt vào
một cảnh ngộ không ngừng bị tra hỏi, không ngừng được siêu việt như thế, chúng ta sẽ có thể đạt được một cái tôi, "cái này đẹp hơn, kích động
lòng người hơn cái kia", làm cho sinh mệnh của chúng ta luôn luôn hiện
ra là một trạng thái hoàn toàn mới mẻ. Như thế, tất cả mọi tình cảm tự
gật gù đắc chí, kiêu ngạo tự mãn sẽ có thể tan ra mây khói.
* Việc đáng để bạn phải cảnh giác là những người "tán dương" bạn một cách ác độc.
* Trên sông ngòi biển cả, những cái bềnh bồng nổi trên mặt đều là những rác rưởi và những đồ bỏ đi.
* Thoát ra không nổi là một bi kịch lớn của đời người.
Trong những người khen ngợi bạn có thể có ba loại: người lương thiện, người giả dối và người ác độc, bạn phải dùng ba loại thái độ để phân
biệt đối xử với họ.
Người lương thiện là người thật lòng vui sướng vì sự thành công của
bạn, vì thành tựu của bạn, khâm phục bạn. Họ ca ngợi bạn là có ý cổ vũ
bạn, ủng hộ giúp đỡ bạn giành được thành công lớn hơn. Nhưng những chỗ
họ ca ngợi bạn không nhất định hoàn toàn đều là những chỗ bạn thật sự
làm được xuất sắc, họ hoặc là muốn dùng phương thức ca ngợi, ngầm cổ vũ
bạn nên làm như thế. Ðây là những tri âm, những người bạn hiếm có nhất
của bạn. Có một số hiền thần trung thành thường dùng phương thức như thế để khuyên can bậc quân vương của họ.
Ngụy Văn Hầu thời Chiến quốc, có một hôm thết tiệc mới quần thần tụ
họp để bình luận ông ta. Tiếng gọi là bình luận, nhưng trên thực tế là
mời người đến để tâng bốc ông ta. Quần thần lần lượt thay nhau thổi
phồng Ngụy Văn Hầu, còn khi đến lượt đại thần Nhậm Tọa phát biểu, Nhậm
Tọa lại nói một cách thẳng thắn không kiêng dè: "Ngài là một ông Vua hư
đốn. Ðược Trung Sơn quốc, lẽ ra phải đem nó phong cấp cho Ngụy Thành Tử, người có công đầu, Ngài lại đem nó phong cấp cho con trai của Ngài, cho nên nói Ngài hư đốn". Ngụy Văn Hầu đột nhiên nghe được những lời trái
tai này bắt đầu không được ung dung tự tại nữa, những thớ thịt trên
khuôn mặt đều co giật không ngừng. Nhậm Tọa lo lắng, gặp tai họa bèn bỏ
đi. Lúc này làm cho Tướng quốc Trác Hoàng phát sốt ruột. Trác Hoàng là
một tướng quốc hiền đức nổi tiếng, cũng là một bạn tốt của Nhậm Tọa. Ông lo Nhậm Tọa có thể đã đi không bao giờ trở về triều nữa, mà lúc này ông lại không tiện can gián thẳng với Quốc vương. Thế là Trác Hoàng, người
trung hiền lại cơ mưu đã dùng biện pháp lấy ca ngợi vua để can gián vua, khi đến lượt ông phát biểu, ông đã nói:
Không nghi ngờ gì nữa, Ðại vương ngài là một bậc Vua hiền. Ðiều đó
chỉ cần từ một việc nhỏ vừa mới xẩy ra đây thôi đã có thể được chứng
minh rõ ràng. Tôi nghe nói hễ là Vua hiền và anh minh, thì các đại thần
của ông ta lời nói sẽ thẳng thắn. Lời nói của Nhậm Tọa vừa rồi thẳng
thắn như thế, vì thế chúng tôi biết Ngài là bậc hiền minh?.
Văn Hầu nghe xong vô cùng vui sướng, hơn nữa trong lòng có chỗ tỉnh
ngộ, lập tức hạ lệnh cho Trác Hoàng sẽ mời Nhậm Tọa trở lại. Văn Hầu
đứng d