
hong lên tiếng
- d...dạ !... - hoảng hốt
- đưa tờ giấy đấy cho tôi ! - ra lệnh
- dạ.... dạ... chỉ là tờ giấy rác thôi... tui sẽ vứt nó
ngay....
-Đưa đây !!... ... - nặng lời hơn
- Dạ..... ..... dạ..... - run nhưng vẫn chưa bán đứng ông chủ
- Tôi nói cậu không nghe sao !?... - Thái Phong
- Không cần !... - Trung Hiền
-Ô !... thì ra là giám đốc Phạm ( Phạm Trung Hiền ) ... -
nhìn đối phương
-Cậu đi trước đi !... - ra lệnh cho tiểu Võ - Giám đốc Chung
cũng rãnh rỗi quá ! công việc dạo này nhàn hạ lắm sao !... - châm chọc lại
- ..Cũng không nhiều lắm... đủ để không đứng đó lo chuyện
bao đồng như giám đốc Phạm ! Phải không ?... - cười
- Thế sao ?!... vậy thì cứ từ từ mà làm đi !... tui đi lo
chuyện bao đồng đây !.... - bước đi ngang qua Thái Phong
- Nhất định... là có chuyện gi đó ... - nhìn Trung Hiền
1 tiếng sau
- Giám đốc ! những gì ngài bảo tui làm tui đã làm xong - đưa
túi đồ cho Giám đốc Phạm
- Tốt !... cậu ra ngoài đi ! vất vã cho cậu rồi !... - nhìn
túi đồ
- Vâng ! - lui ra đóng cửa lại
- Azzz !!... - Cuối mặt thất vọng.. - Thật là.... - cầm tờ kịch
bản - Sao lại là mình vậy trời !!.... Tử Kỳ !!... Azz - ôm gói đồ than thân
trách phận !
- Phải mặt thật sao !!!... Cũng may là địa điểm không phải
là nơi đông đảo gì.... nếu không thì mặt mũi mình không biết đặc ở đâu đây ! -
cầm kịch bản lên ngồi học - Dù sao mình cũng nên hoàn thành " tâm nguyện
" cho cô ấy ... chỉ biết trách sao mình quá đẹp trai nên không tránh khỏi
họa đào hoa !!....
- Thư ơi !!... làm sao bây giờ mình không liên lạc dc !....
Hã !??... cách gì.... đỗi kế hoạch á.... giờ sao !?.... không lẽ mình học kịch
bản này luôn sao... vậy là.... thành ra mình đi tỏ tình à.... !!... - quýnh lên
-.... ờ... ờ... hiz hiz... dc rồi... có gì sẽ gọi cho cậu.... bye bye
- Trời ơi !.... đồ !.... giầy.... hoa !... thiệp.... trời
ơi.... mình phải là người dc nhận chứ sao thành ra thế này chứ !!... - nó rầu
hơn trái dưa hấu
- May mà mình thông minh nên đã để bút ghi âm ở phòng tên
đó... quá ra là có hẹn đấy à.... -cười - Phạm Trung Hiền ơi là Phạm Trung Hiền...
tui không nghĩ là cậu sẽ làm thế đâu... nhưng thấy 1 hình ảnh mới của cậu thì
cũng nên đi xem đấy chứ !! - Thái Phong
- Trong như thế này à !!.... - nó đang soi mình trước gương
với phong cách hoàn toàn lạ
- Nhìn cũng không tệ ! - Thư ngồi ở ghế khen
- Đừng đùa nữa ! .. mình đang rầu lắm rồi đây nè... vì bộ
trang phục này mình mất cả mấy tiếng đấy.... còn phải tranh thủ chuẫn bị nữa....
thật là - nó nhăn nhó
-Do cậu chứ do ai ! thật là... không ngó trước ngó sao...
đưa nhằm nên mọi thứ rối tung thế này đây - Thư
-Híc !!... nhưng cũng phải thực hiện thôi ... mình chỉ có 7
ngày... hi vọng những việc này sẽ trở thành dấu ấn khó phai .... - cười tũm
tĩm...
-Ui trời !! ... Kỳ thì đỡ rồi... còn Trung Hiền kìa... có lẽ
kĩ niệm Kỳ nói sẽ thành "ác mộng " cho cậu ta đấy... - cười đùa
- Chắc là thế này....
hay là thế này
- đúng ha !!.... có khi nào... mình chưa làm xong nhiệm vụ
mà đã ngất xĩu vì vẽ đẹp của cậu ấy không nhĩ ... hahahaha... ôi đau bụng
quá... nhịn không nổi .... - ôm bụng cười
Cuối cùng màn đêm cũng buôn xuống....
- Mình thật có lỗi với khuôn mặt của mình mà.... - hắn mới
trang điểm xong... thay cả " y phục " ... rón rén bước ra ngoài xe
Xa xa.... đằng sau
- Biến thái đến thế sao !?.... - Thái Phong nhịn không nổi
cũng phải thốt lên trước hình dáng của Trung Hiền
- Hi vọng là không có ai thấy bộ dạng của mình... - lái xe đến
điễm hẹn
- Mình không ổn ! không ổn chút nào hết.... thật là.... run
quá..... - nó đã đến nơi trước đang rối tung rối mù vì lo lắng
XOẠT.... có tiếng động
- Có phải Tử Kỳ không !!?... - hắn đã tới
- Ai đấy.... ?? - nó quay lại nhìn thấy
- ..... Hiền !.... - quấn khăn quanh mặt như người ã rập đeo
kính râm đen như xã hội đen...
- Trời !!.... - sững sốt -sao ra nông nỗi này - nhìn hắn
-Azzz ! đừng nhắc nữa !.... - hắn cáu - Kỳ cũng đâu hơn
gì...
- Sao lại không... ít ra cũng dễ coi hơn - ngó hắn
- Kỳ đứng còn thấp hơn vai Hiền gần 5 phân - dùng tay chỉ
chiều cao nó - còn nữa ! đâu ra bộ râu nhìn ... - hắn nhíu mày
- ....... Á.... - giựt bộ râu trên mép của mình ra rồi nạt hắn
- Cởi ra
- Cái gì !!? .... cởi cái gì !! - sắc mặt biến đổi , dùng
tay che người lại
( Trời ơi ! nhanh thế mới đây đã đòi cởi à !!..... - Thái
phong phía sau bụi cây )
- Tui kêu cởi GIẦY ra ! .... - trừng mắt nhìn hắn
- À... ờ....hết hồn - lo lo - đây !.... làm gì thế !
- Nói chuyện cho dễ - cười với hắn - cổ Kỳ không phải bằng
cao su đâu mà dãn lên rồi gập xuống . - Tháo giày nó ra - Mang đi ! size 42 đấy
- Chân Kỳ lớn thế à - Mở to mắt ngạc nhiên
- Điên !! Tui cố tình mang thế để đề phòng khi Hiền không chịu
nổi đôi giầy cao gót thì giúp đỡ ! đúng là.... - bất mãn
- Đùa thôi mà !- cười
Cả hai ngồi xuống chiếc ghế đặc ở gốc đèn - Thái Phong di
chuyển đến sau bụi cây đối diện chiếc ghế
- Giờ thì bắt đầu đấy ! - nói với hắn
-Hã !?... - vẫn hoang mang
- Kỳ... thực hiện trước... - nó cũng ngượng
- Phải....