
ian vẫn tự chủ như bình thường. Trạm điều khiển ríu rít đáp lại gì đó qua bộ đàm, nhưng tôi chẳng hiểu họ đang nói gì. Chúng tôi lại lượn một vòng tròn rộng rồi mới đáp xuống từ từ. Tôi đã có thể nhận ra sân bay, đường băng và giờ đang bay là là trên Đường Liên bang 95.
"Giữ chắc, em yêu. Xóc đấy."
Sau đường lượn cuối cùng, chúng tôi chao cánh và bất thần đáp xuống mặt đất sau một cú đập mạnh và trượt đà trên cỏ – oái. Hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập khi chúng tôi đáp xuống với tốc độ báo động dọc theo bãi cỏ, chậm dần rồi dừng hẳn. Tàu lượn chao một cái rồi đổ về bên phải. Tôi thở một hơi ngập phổi trong khi Christian đang cúi xuống mở nắp khoang lái, trèo ra rồi mở rộng nắp.
"Thế nào?" Anh hỏi, mắt lấp lánh, ngời sáng những xám bạc.
Anh chồm vào gỡ dây cho tôi.
"Quá ngoạn mục. Cảm ơn anh." Tôi thì thầm.
"Hơn thế chứ?" Giọng anh tràn trề hy vọng.
"Hơn rất nhiều." Tôi thở, còn anh cười toe.
"Ra nào."
Anh chìa tay cho tôi, tôi tựa vào và trèo ra khỏi khoang.
Khi chân tôi vừa chạm đất, anh bắt lấy tôi, kéo vào sát người anh khiến tôi đỏ mặt. Bỗng dưng tay anh luồn vào tóc tôi, ngửa đầu tôi ra sau, bàn tay còn lại đỡ sau gáy. Anh hôn tôi, thật lâu, thật mạnh và nồng nàn, lưỡi anh đẩy sâu vào miệng tôi. Hơi thở anh rít lên, nồng nàn… Trời ạ – sự cương cứng… Chúng tôi đang ở giữa bãi đất trống mà. Tôi thèm muốn anh ở đây, bây giờ, ngay tại bãi đất này. Anh dừng lại, nhìn xuống tôi, mắt anh thẫm lại, ngời lên trong ánh sáng của ngày tinh khôi, tràn trề nhục cảm mãnh liệt và hoang sơ. Chao ôi. Anh làm tôi ngừng thở mất.
"Ăn sáng nào." Anh thì thầm, nghe như một tiếng gọi mời ngon lành.
Sao anh có thể làm cho thịt muối và trứng nghe như quả cấm được nhỉ? Đây hẳn là một tuyệt kỹ. Anh quay lại, bắt lấy tay tôi rồi chúng tôi cùng đi ra xe.
"Thế còn tàu lượn?"
"Sẽ có người thu xếp." Anh nói điềm nhiên. "Chúng ta đi ăn thôi." Giọng điệu rất rạch ròi.
Thức ăn! Anh đang nói về thực phẩm trong khi những gì tôi thật sự thèm muốn chính là anh.
"Đi nào." Anh mỉm cười.
Tôi chưa bao giờ thấy anh như thế này và thật tuyệt được chứng kiến. Tôi nhận ra mình đang đi bên anh, tay trong tay, nụ cười toe toét cứ nghệch ra trên mặt. Chuyện này khiến tôi nhớ mình năm lên mười, được đi Disneyland với bố Ray. Đó là một ngày quá đỗi tuyệt vời, và hôm nay, chắc chắn, cũng là một ngày như thế.
Trên xe, khi chúng tôi đang băng băng trên Đường Liên bang 95 tiến về Savannah thì điện thoại tôi lên tiếng. À, phải rồi… thuốc.
"Gì thế?" Christian hỏi, tò mò liếc sang tôi.
Tôi rút trong giỏ xách ra một gói nhỏ.
"Báo giờ uống thuốc." Tôi đáp, má đỏ ửng lên.
Môi anh nhếch lên. "Tốt đấy. Tôi ghét bao cao su."
Mặt tôi lại đỏ hơn một chút. Trông anh đầy vẻ kẻ cả hơn bao giờ hết.
"Em thích anh giới thiệu em là bạn gái với Mark." Tôi nói.
"Không phải em là thế sao?" Anh nhướng mày.
"Em á? Tưởng anh chỉ cần một người phục tùng."
"Đúng thế, Anastasia, và tôi vẫn đang cần đây. Chỉ có điều, tôi đã nói với em đấy, tôi cũng muốn hơn thế nữa."
Ôi. Anh đến, mang theo bao hy vọng, mang đi cả hơi thở của tôi.
"Em rất hạnh phúc vì anh muốn nhiều hơn." Tôi thì thầm.
"Chúng ta đều vui mà, cô Steele."
Anh nhếch mép đầy tự mãn khi xe hướng đến tiệm bánh kếp International House of Pancakes.
"IHOP."
Tôi cười tít mắt với anh. Không tin nổi nữa. Ai có thể nghĩ…? Christian Grey ở IHOP.
Lúc đó là 8:30 sáng nhưng nhà hàng vẫn rất yên ắng. Mùi bột bánh thơm lựng, thức ăn khô, mùi thanh trùng. Hmm… không hẳn là một mùi thật hấp dẫn. Christian và tôi chọn được một chỗ ngồi ở quầy.
"Em không bao giờ tưởng tượng được anh ở đây." Tôi nói khi chúng tôi nhón lên ghế ngồi.
"Bố thường dẫn bọn anh đến một trong những tiệm này mỗi khi mẹ đi hội thảo. Đó là bí mật của mấy bố con." Anh cười, ánh mắt như đang nhảy múa, rồi mở thực đơn, đưa tay vuốt tóc.
Ôi, mình cũng muốn lùa tay vào mái tóc đó. Tôi cũng cầm thực đơn lên và tìm món, chợt nhận ra mình đang đói ngấu.
"Tôi biết mình muốn gì rồi." Anh thở, giọng trầm và khàn khàn.
Tôi liếc lên nhìn anh, thấy anh đang dõi nhìn tôi bằng cái cách khiến cho các cơ bụng dưới của tôi cứ xiết lại và hơi thở bỗng hụt hẫng. Đôi mắt anh đen thẫm và âm ỉ cháy. Chết tiệt. Tôi nhìn anh chăm chăm, máu trong người rào rạt hồi đáp.
"Em cũng muốn cái anh muốn." Tôi thì thầm.
Anh rít vào thật sâu.
"Ở đây?" Anh hỏi đầy gợi ý, nhướng mày lên và mỉm một nụ cười tinh ranh, hai hàm răng anh đang cắn hờ đầu lưỡi.
Ồ sao… quan hệ ở ngay IHOP. Vẻ mặt anh bỗng thay đổi, sầm xuống.
"Đừng cắn môi nữa." Anh ra lệnh. "Không phải ở đây, không phải bây giờ." Trong một thoáng, mắt anh đanh lại và nhìn anh như sắp tấn công tôi đến nơi.
"Nếu tôi đã không thể có được em ở đây, thì đừng khiêu khích tôi."
"Xin chào, tên tôi là Leandra. Tôi có thể mang gì cho mọi… ơ… người… ơ… hôm nay, sáng này…?"
Giọng cô phục vụ ngắc ngứ, từ ngữ dính vào nhau khi cô bắt gặp ánh mắt quý ngài Điển Trai nhìn tôi. Mặt cô đỏ lựng lên. Ý thức tôi vẫn còn le lói được chút thương hại cho sự sửng sốt của cô gái bởi ánh mắt đó anh dành cho tôi. Sự có mặt của c