Insane
40 Ngày Kết Hôn

40 Ngày Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327793

Bình chọn: 7.5.00/10/779 lượt.

ượu trong tay lên nói với Lục Diệp và Vân Thường: “Để ba anh chờ hai đứa em, tóm lại phải phạt một ly, Lục Diệp chú đừng nói! Ly này em dâu nhất định phải uống!”

Lục Diệp nhận lấy ly rượu: “Tớ uống thay Vân Thường.”

“Hóa ra em dâu tên Vân Thường, tên hay thật.” Giản Viễn Đường nãy giờ không lên tiếng, mở miệng: “Đừng sợ lạ, bọn anh đều là anh em của Lục Diệp, xem bọn anh như anh trai mình là được.”

Vân Thường định nói lại bị Lục Diệp ngắt lời.

Mấy người bạn từ nhỏ này của anh đều là phần tử chỉ sợ thiên hạ không loạn. Anh biết nếu hôm nay anh không chủ động uống mấy ly, chuyện này chắc chắn không xong.

“Tớ uống thay Vân Thường, mắt cô ấy không thấy, các cậu đừng chuốc cô ấy uống.” Nói rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch ly.

Trong phòng nháy mắt yên lặng như tờ. Bùi Quân cứ cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, hóa ra là cô ấy không nhìn thấy.

Sắc mặt Vân Thường không đổi, mỉm cười hiền lành: “Xin lỗi, em không thấy đường, không uống cùng các anh được.”

Giản Viễn Đường ngớ người, vội vàng cười xòa: “Không sao, không sao, có gì đâu. Nào Lục Diệp, em dâu không uống, chú phải uống!” Nói rồi nhét bình rượu vào tay Lục Diệp.

Vốn dĩ chẳng có gì, chỉ cần Lục Diệp thích là được.

Tối hôm đó, Lục Diệp bị chuốc hết bình này đến bình khác, tuy Vân Thường không thấy nhưng cũng biết anh uống không ít, thành ra lúc ra khỏi phòng cô kiên quyết không cho anh lái xe.

Trải qua trận tai nạn thảm khốc, cô đặc biệt mẫn cảm với chuyện lái xe, vì thế người xưa nay luôn nghe lời bây giờ lại kiên trì một cách lạ thường. Lục Diệp cũng không trái ý cô, từ chối ý tốt muốn đưa họ về của Tương Bân Vệ, ngoắc một chiếc taxi đi thẳng về nhà.

Tuy anh uống được nhưng cũng chếnh choáng say. Trên taxi lắc lư hơi rượu càng xộc lên đầu, tuy suy nghĩ vẫn tỉnh táo nhưng đầu óc mệt mỏi vô cùng.

Vân Thường ngồi bên, anh khẽ hít là có thể ngửi được hương vị độc đáo trên người cô, ấm áp, thơm nhàn nhạt. Lục Diệp cảm thấy lần này anh say thật rồi.

“Không thoải mái ư?” Vân Thường vươn tay rờ rẫm úp lên trán anh, thử độ ấm, sau đó nhẹ nhàng đỡ đầu anh dựa vào vai cô “Dựa một lát sẽ thấy đỡ hơn.”

Vân Thường cao chừng một mét bảy, so với phái nữ tính là cao rồi nhưng trước mặt Lục Diệp vẫn chưa đủ. Tư thế như vậy làm cổ Lục Diệp không thoải mái, anh lại không động đậy, ờ một tiếng, nương lực tay Vân Thường vùi mặt vào cổ cô.

Hơi thở mang theo mùi rượu phả hết lên cần cổ trắng mịn của cô, Lục Diệp cảm thấy mặt mình nong nóng, cả đáy lòng đều nóng lên.

Vân Thường vẫn dậy trễ hơn Lục Diệp. Tối qua phỏng chừng Lục Diệp say thật, đè cô xuống giường giày vò mấy trận, lần này Vân Thường thật sự là mệt mỏi, eo mỏi không nói, cổ họng kêu tới khàn luôn.

Ắt hẳn Lục Diệp cũng biết tối qua mình làm quá, từ sáng bắt đầu đối xử với Vân Thường có vẻ dè dặt, Vân Thường đi toilet anh cũng muốn dìu, khoa trương làm Vân Thường buồn cười.

Thật ra cô không sao hết, hơi mệt chút thôi. Thái độ của Lục Diệp bây giờ cứ như con cún lớn gặm hư sofa, đang nghĩ hết thủ đoạn để cầu cô chủ tha thứ.

Nhưng mà, nói em không sao, anh không cần áy náy, cô nói không được, vả lại, xem biểu hiện của Lục Diệp, có thể đoán được anh là người khó chịu, có lẽ chưa chắc anh đã muốn cô nói thẳng ra, thành thử Vân Thường cũng mặc anh.

Cuộc sống không có tình cảm làm nền, đôi bên đều như đang đi trên lớp băng mỏng, cần phải cẩn thận bảo vệ con đường dưới chân, bằng không chỉ cần một người sơ sẩy sẽ rơi vào hố băng sâu vạn trượng, không có ngày ngoi lên.

Vân Thường và Lục Diệp đều là người không thích nói không thích ồn ào, hai người ở nhà đều rất yên lặng, mạnh ai làm việc người nấy, không quấy rầy nhau. Chẳng qua tình huống của Vân Thường đặc biệt, cho dù Lục Diệp xem ti vi, đuôi mắt cũng luôn chú ý cô từng phút một, sợ cô không thấy đường đụng phải thứ gì.

Ăn trưa xong, Vân Thường đề nghị ra ngoài đi lại, cô muốn thừa dịp Lục Diệp ở nhà nhanh chóng làm quen nơi này, sau này cũng thuận tiện hơn. Đương nhiên Lục Diệp không có ý kiến, chẳng qua nhiệt độ hôm nay hơi thấp, anh cẩn thận quấn thêm cho Vân Thường một chiếc khăn len, bấy giờ mới dắt cô đi.

Vân Thường ngồi trên bàn đu dây trong khu nhà, đầu quay về phía Lục Diệp, quả cầu trắng nhỏ đính trên khăn quàng đu đưa theo nhịp bàn đu dây, không ngừng lắc qua lắc lại trước mặt Lục Diệp, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Vân Thường nhìn càng thêm nhỏ.

Lục Diệp nhìn mà bụng dạ chộn rộn, hận không thể ôm chặt cô vào lòng hôn một cái cho đã, hoàn hồn lại càng cảm thấy ảo não. Sức nhẫn nại của anh luôn rất tốt, năm đó lúc bắt bọn ma túy ở Myanmar, nằm sấp trong rừng nhiệt đới một ngày đêm, độc trùng bò tới bò lui trên người vẫn không động đậy, bây giờ mới nhìn Vân Thường có một cái đã không nhịn được rồi, đúng là quái lạ!

“Lục Diệp, bình thường anh có nhiệm vụ gì?” Vân Thường mở miệng hỏi anh. Hai người kết hôn rồi, tóm lại phải hiểu nhau, sau này mới dễ sống, Lục Diệp không thích nói chuyện lắm vậy cô mở miệng trước.

Lục Diệp mím môi “Cơ mật.”

“Vậy bình thường anh huấn luyện gì?”

“Nhiều lắm, bình thường là chạy m