Old school Swatch Watches
40 Ngày Kết Hôn

40 Ngày Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329652

Bình chọn: 7.5.00/10/965 lượt.

“Vì sao?”

Lục Diệp cau mày, có vẻ xoắn xuýt, nghĩ một hồi mới đáp khô khan: “Con gái khó nuôi.”

“Không phải giống nhau sao?”

Giọng thiếu tá Lục kiên định: “Đương nhiên không giống rồi! Con trai có thể tha hồ đập!”

Nếu sinh con gái, giống Vân Thường, một đôi mắt hạnh đen nhánh long lanh, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, ai mà nỡ đánh? Con trai không giống, da dày thịt thô, đánh mấy cũng không đau lòng!

Vân Thường bị anh chọc cười, có kiểu giáo dục con thế à? Con trai là có thể tha hồ đánh? Không được à! Có điều bây giờ rốt cuộc là trai hay gái còn chưa biết, cô tạm rộng lượng không tranh luận với anh.

Hai người lại nói một lát, Lục phu nhân liền sai người kêu họ xuống ăn tối.

Mấy ngày nay ở bệnh viện Lục Diệp ăn toàn canh suông nước lã, thật sự nhịn hết nổi rồi, vừa nghe có cơm ăn lập tức kéo Vân Thường xuống lầu, không biết còn tưởng anh nhịn đói mấy bữa rồi!

Nhà họ Lục ăn cơm luôn nói cười rộn rã, hòa thuận vui vẻ. Lục phu nhân biết Vân Thường thích ăn nấm bèn múc cho cô một chén canh xương hầm nấm Trà Tân, nguội rồi mới đẩy tới trước mặt cô, nhìn cô múc từng muỗng mà cao hứng hơn cả mình ăn nữa.

Người một nhà đang ăn ngon miệng, Bùi phu nhân đột ngột tìm tới. Lần này không biết sao Bùi Quân không đi theo, chỉ có một mình Bùi phu nhân, hai mắt sưng đỏ, sắc mặt xám xịt, nhìn nhếch nhác thấy rõ.

Lúc trước nếu có chị em thân thiết tới thăm, Lục phu nhân nhất định rất hào hứng nhưng lần này, bà thật sự không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với Bùi phu nhân.

“Em Tề, chị chỉ có một đứa con gái này thôi…” Bùi phu nhân vừa vào đã khóc với Lục phu nhân, “Từ nhỏ chị đã không nỡ đánh nó rồi, mắng cũng không nỡ, nó là cục cưng cả nhà cưng chiều, bây giờ bị nhốt ở đồn cảnh sát một ngày rồi, không biết sợ tới mức nào nữa.”

Sợ? Vậy Vân Thường thì sao? Lúc đó bị bắt cóc, bị hiếp bức, con bé sợ cỡ nào? Bùi Văn Văn chẳng qua ngồi đồn có một ngày mà thôi, huống hồ ai chẳng biết cô ả là con gái rượu của trung tướng Bùi, ai dám làm gì ả?

Lục Diệp cảm thấy trái tim lạnh giá, không phải con mình thì không xót, có thể xem như cỏ rác sao?

“Chị Vương, không cần nói gì nữa.” Lục phu nhân đặt đũa xuống đứng dậy: “Tôi hỏi chị một câu thôi, Văn Văn đến đồn cảnh sát một chuyến, còn được người ta hầu ăn hầu uống mà chị đau lòng tới mức này rồi, vậy Vân Thường nhà chúng tôi thì sao? Con bé đáng bị bắt cóc ư?”

Bùi phu nhân lộ vẻ xấu hổ, ấp úng: “Cái đó… không phải chị tới xin lỗi Vân Thường rồi thôi, Văn Văn còn nhỏ, nó đã biết lỗi rồi…”

Lục phu nhân nhắm mắt, ban nãy mềm lòng nhất thời lại cứng rắn lên: “Chị Vương…”

Bà còn chưa nói nốt nửa câu sau, chuông cửa đột ngột reo lên, người làm mở cửa ra nhìn, hóa ra là trung tướng Bùi đi Đông Bắc rèn luyện!

“Bà ở đây làm gì? Không mất mặt à?!” Nhìn bộ dạng nước mắt nước mũi ròng ròng của vợ, chân mày trung tướng Bùi nhăn tít, mở miệng quát.

Bùi phu nhân ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn chồng đột nhiên quay về, không nói được lời nào.

“Về nhà ngay!” Giọng trung tướng Bùi vốn to, bây giờ cố tình cao giọng càng điếc tai “Đàn bà biết cái gì? Mau về nhà! Tôi ở đây uống mấy ly với anh Lục!”

Bùi phu nhân há miệng muốn nói, thình lình thấy sắc mặt trung tướng Bùi đành ngượng ngùng gật đầu với người nhà họ Lục rồi quay đi.

Trung tướng Bùi ngồi ở nhà họ Lục đến nửa đêm, uống một bàn rượu, bấy giờ mới than với thượng tướng Lục: “Anh Lục à, tôi chỉ có một đứa con gái, có một đứa thôi!”

Ông mở cặp mắt lờ đờ nhìn thượng tướng Lục “Tuy nó làm tôi thất vọng nhưng dẫu gì cũng bưng bô đổ đái chăm nó khôn lớn, nếu nó có, có tốt xấu gì…” Trung tướng Bùi quơ chai rượu bên cạnh tợp một miếng, ợ lên, rồi nói tiếp: “Anh bảo tôi làm sao mà sống đây!”

Thượng tướng Lục trầm mặc không nói, ông biết ý của anh em là gì, nhưng chuyện này bảo ông ra mặt thế nào đây? Nếu ông hứa với ông ấy, sau này đừng nói không có mặt mũi nhìn con, con dâu, ngay cả cháu nội chưa chào đời ông cũng chẳng có mặt mũi nào.

Trung tướng Bùi hãy còn lải nhải không dứt, “Anh Lục, nể mặt anh em bạn già đi, tôi xử lý con nhóc kia, cho dù mẹ nó cản tôi cũng xử! Lần này xem tôi có đánh chết nó không!”

Thượng tướng Lục cầm ly rượu lên nốc một ngụm rượu trắng “Anh Bùi, không phải tôi nhẫn tâm, thật sự là…”

Ông chưa nói hết, cửa phòng khách bị đẩy bật ra, Lục Diệp đứng ở cửa, ngược sáng, ánh mắt lạnh tanh nhìn họ.

Thượng tướng Lục im bặt, con trai ông từ nhỏ đã rất bướng, quyết định chuyện gì cho dù ông có quất roi đánh chết nó nó cũng không sửa, lần này thật sự ông không nhúng tay được.

Ài, già rồi già rồi, chuyện của thanh niên để chúng tự giải quyết đi. Thượng tướng Lục uống rượu trắng ăn thịt vịt, dứt khoát ngậm miệng làm thinh.

“Ài, Tiểu Lục, Tiểu Lục à.” Trung tướng Bùi ngoắc tay với Lục Diệp, vẻ mặt hối lỗi “Lần này là chú có lỗi với cháu!”

Lục Diệp nhướng mày không nói, gương mặt tuấn tú luôn nghiêm túc cứng ngắc, sải bước đi tới trước mặt trung tướng Bùi.

“Chú Bùi,” Giọng nói trầm thấp của Lục Diệp không hiểu sao giờ phút này lại thêm mấy phần kềm chế “Cháu biết Văn Văn còn nhỏ, không hiểu chuyện, lần này làm sai rồi,” Anh h