Disneyland 1972 Love the old s
40 Ngày Kết Hôn

40 Ngày Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329740

Bình chọn: 7.00/10/974 lượt.

.”

Vợ Tương Bân Vệ đã mang thai tám tháng, siêu âm phát hiện là con trai lâu rồi.

“Câm miệng.” Lục Diệp hung hăng trừng Giản Viễn Đường, cục cưng nhà anh chưa ra đời đã bị người nhớ thương, sao được chứ!

Che chở ghê chưa, Giản Viễn Đường tặc lưỡi đang đinh nói với Vân Thường nữa thì nghe ngoài cửa vang lên giọng con gái hào hứng lanh lảnh: “Anh Diệp, em tới thăm anh nè!”

Người trong phòng nhất thời cảm thấy đau đầu. Sắc mặt Bùi Quân cũng khó coi, anh liếc Vân Thường một cái, lén lút nói với Lục Diệp: “Giữ không được, bám theo qua đây.”

“Anh Diệp, anh còn đau không?” Bùi Văn Văn vừa vào đã chạy thẳng lại giường, hỏi han đủ thứ “Em muốn qua đây từ lâu rồi, nhưng mà mẹ em cứ cấm em đi.”

Cô ta trề môi, đều tại chuyện lần trước nên mẹ cô ta mới không cho đi, nhưng cô ta đâu có nói sai. Ả đàn bà kia vì tiền mới gả cho anh Diệp thật mà!

“Khá tốt.” Lục Diệp vẫn chỉ có hai chữ kiên cố kia.

Bùi Văn Văn quét mắt nhìn chung quanh phòng bệnh, đột nhiên hét lên: “Sao không có người hầu tới đây hầu hạ anh vậy?” Cô ta căm hận lườm Vân Thường, giọng nhỏ xuống nhưng vẫn đủ để mọi người nghe thấy “Để một ả mù ở đây thì làm được cái gì?!”

Vừa dứt lời, mặt Lục Diệp lập tức đen sì. Bùi Quân âm thầm kêu toi, biết Lục Diệp tức giận thật rồi, định nói sang chuyện khác thì Lục Diệp đã ngắt lời.

“Cô là ai?” Ánh mắt Lục Diệp sắc nhọn, đồng tử đen sẫm nhìn Bùi Văn Văn trừng trừng “Vợ tôi thế nào liên quan gì đến cô?”

Tất nhiên không có chuyện anh không biết Bùi Văn Văn là ai, cũng biết hai ông bà Bùi xưa nay cưng chiều cô con gái hiếm muộn này nhưng chữ mù kia đã hoàn toàn chạm đến giới hạn của anh.

Mắt Vân Thường không thấy, chuyện này luôn là nỗi thống khổ bất lực nhất trong anh, người nhà họ Lục có ai là không dè dặt châm chước từng câu từng chữ, sợ tổn thương tự tôn của Vân Thường.

Thế mà bây giờ, trước mặt nhiều người Bùi Văn Văn lại dám nghênh ngang châm chọc, làm nhục người trong lòng anh.

Ngọn lửa trong lòng Lục Diệp tức thì trào lên như sóng dữ, trước mặt bà Bùi và Bùi Quân, mở miệng châm biếm thẳng thừng, hoàn toàn không giữ thể diện cho Bùi Văn Văn.

Mặt Bùi Văn Văn lập tức đỏ bừng, nước mắt rơm rớm, lúng túng cơ hồ sượng chín mặt, không sao ngờ Lục Diệp sẽ nói cô ta như thế!

Cô ta nghĩ hoài không hiểu, rõ ràng Lục Diệp không thích những cô gái Lục phu nhân sắp xếp, vì sao lại tốt với Vân Thường như thế? Vì đứa nhỏ trong bụng cô ta à?

Không khí trong phòng bệnh thoáng chốc trở nên xấu hổ, vui vẻ vừa rồi nháy mắt rớt thẳng xuống. Lục Diệp dường như không hề phát hiện, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, không chịu nhượng bộ.

“Được rồi,” Bùi Quân bước lên túm lấy Bùi Văn Văn “Tôi dẫn Văn Văn đi ra ngoài trước, mọi người trò chuyện đi.”

Anh sẽ không giận Lục Diệp vì chuyện này, dù sao tính em gái mình thế nào anh biết thừa, vì thế cười cười với Vân Thường liền lôi Bùi Văn Văn ra khỏi phòng.

“Đừng có đi đến đâu cũng làm nhà họ Bùi mất mặt!” Vừa ra khỏi phòng, mặt Bùi Quân lập tức lạnh tanh “Em cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, nên hiểu chuyện chút đi.”

“Em làm sao?!” Bùi Văn Văn quệt nước mắt “Là em thích anh Diệp trước! Dựa vào đâu mà cô ta nhanh chân đến trước! Đã vậy còn là ả đàn bà vừa mù vừa hám tiền nữa!”

“Người ta thế nào không liên quan gì đến em, tự lo mình đi.” Bùi Quân lạnh lùng lườm Bùi Văn Văn một cái, quay lưng bỏ đi, quẳng lại một câu “Ba mẹ không thể che chở em cả đời.”

Mặt Bùi Văn Văn nóng ran, căn bản không nghe lọt lời Bùi Quân. Cô ta cảm thấy mình không sai, sai chỗ nào? Cô ta thích người nào thì can đảm đi nói với người ta, ảnh hưởng gì đến ai?

Cô ta vừa tức vừa xấu hổ, chùi nước mắt rồi đi dọc hành lang định ra ngoài.

Ngay lúc đó, cô ta bỗng nhìn thấy một gã đàn ông lớn tuổi ăn mặc lếch thếch đang len lút lượn qua lượn lại trước phòng Lục Diệp.

Bùi Văn Văn lấy dũng khí, lặng lẽ tiến lên, chụp lấy cánh tay gã đàn ông căn vặn: “Ông là ai?”

Tuy Lục Diệp ăn nói quá đáng với cô ta nhưng cô ta vẫn thích anh, đương nhiên không để cái gã đáng nghi này lượn lờ ngoài cửa phòng bệnh của anh rồi.

Mới sáng sớm Vân Quang Phương đã lẻn lên tầng phòng bệnh cao cấp này rồi. Lão trốn nợ nhiều lần rồi, cái trò tránh tai mắt người khác này cứ gọi là trơn tru, trơn như cá chạch, bọn cho vay nặng lãi còn chưa bắt được lão nữa là y bác sĩ bệnh viện.

Vốn định thừa dịp Vân Thường đi ra, uy hiếp dụ dỗ cô kiếm ít tiền xài, ai dè lại bị một con ranh tóm được.

Bùi Văn Văn không phải đèn hết dầu, thấy Vân Quang Phương không trả lời liền trầm giọng “Rốt cuộc ông là ai? Không nói tôi báo cảnh sát!”

Thủ đoạn của Bùi Văn Văn đương nhiên kém xa Vân Quang Phương, có điều hiện giờ Vân Quang Phương đã cùng đường, phỏng chừng gặp ăn mày trên đường cũng có thể moi vài xu của người ta, thành thử cũng không giấu diếm, hất tay Bùi Văn Văn ra, vênh mặt: “Tôi là cha Vân Thường, cha vợ Lục Diệp!”

Lão thấy Bùi Văn Văn ăn mặc là biết nhất định là con nhà có tiền, với lại có thể đến đây thăm Lục Diệp chứng tỏ có quan hệ khá tốt với nhà họ Lục, biết đâu có thể lừa được ít tiền từ con nhãi này?

Cha Vân Thường? Cái gã bán con? Bùi Văn