40 Ngày Kết Hôn

40 Ngày Kết Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328662

Bình chọn: 7.00/10/866 lượt.

ời anh ta, hờ hững: “Anh nói anh tìm tôi lâu lắm, cũng chỉ mới vài ngày mà thôi. Nhưng năm đó anh đột ngột bỏ đi, tôi tìm anh bao lâu, anh có biết không?”

Nhớ lại chuyện cũ, miệng Vân Thường đắng nghét, đó thật sự là những tháng ngày khó vượt qua.

“Tôi đến ký túc xá tìm anh, bọn họ cũng không biết. Tôi lại chạy đến khoa anh, thậm chí cả trưởng khoa của anh tôi cũng tìm, sợ anh gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Kết quả thì sao?” Cô cúi đầu, khóe miệng đầy châm chọc, không biết là châm chọc bản thân hay là Chu Nhân Trạch nữa “Ông ấy rất sửng sốt, nói anh đã đi Melbourne rồi.”

“Khi đó quả thật tôi rất giận nhưng vẫn ôm hi vọng, nói không chừng anh có chuyện gì khó xử, hoặc là đến nơi sẽ liên lạc với tôi. Nhưng mà chờ đến phút cuối ngay cả tìm cớ giùm anh tôi cũng không muốn nữa.”

Mặt Chu Nhân Trạch đầy áy náy, anh ta không nên không liên lạc với Vân Thường. Nhưng mà đàn ông đều mang tư tưởng gầy dựng sự nghiệp, tuy nói anh ta bận song không bận tới mức gọi một cú điện thoại cũng không có thời gian. Chẳng qua anh ta nghĩ nhất định phải học hành đàng hoàng, lấy tấm bằng thạc sĩ trong thời gian ngắn nhất, nhanh chóng quay về cho cô một niềm vui bất ngờ.

“Vân Thường, anh thừa nhận mình sai rồi, nhưng em cũng nói mà, lúc đó em cũng chờ anh đúng không? Anh có lỗi với em, anh dùng nửa đời sau bù đắp cho em được không?” Anh ta nhìn Vân Thường chằm chằm, ánh mắt nóng cháy đầy khao khát. Đáng tiếc Vân Thường không nhìn thấy.

Lúc đi học, tính Vân Thường rất dễ. Mỗi lần bọn họ có va chạm nhỏ, chỉ cần anh ta nhìn cô thế này, cô sẽ bao dung tha thứ anh ta ngay.

Anh ta thích Vân Thường dịu dàng, săn sóc, đây cũng là nguyên nhân anh ta không buông tay Vân Thường được.

“Anh đang nói giỡn chơi à?” Vân Thường nghiêng đầu, gương mặt thanh tú lần đầu tiên nở nụ cười với anh ta “Tôi đâu phải con ngốc, tại sao phải tin một tên đàn ông vô trách nhiệm!”

“Vân Thường!” Tính tình có tốt mấy Chu Nhân Trạch cũng không nhịn được nữa, anh ta đã vất hết tự tôn đi năn nỉ rồi, chẳng những cô mặt nặng mày nhẹ với anh ta, còn đổi cách làm nhục anh ta nữa!

Anh ta thích cô thật, nhưng nhục nhã thế này không người đàn ông nào nhịn được! Cái gã hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn kia sao bì được với anh ta! Nhất là gã kia còn là một tên lỗ mãng trong quân đội, anh ta ghét nhất là loại đàn ông đầu óc tóp teo tứ chi phát triển!

“Vân Thường, chắc em không biết nhỉ” Gương mặt tuấn tú của Chu Nhân Trạch đầy kiêu ngạo “Hiện giờ Lưu Trân Ny đang theo đuổi anh. Cô ấy xinh đẹp hơn trước nhiều, giờ đang công tác ở CA.” Câu tiếp sau anh ta không nói, không ngoài câu hiện tại cô không thể sánh bằng Lưu Trân Ny.

Vân Thường nhếch môi cười lạnh, cho dù không thấy đường cô vẫn ngẩng đầu lên “Ồ, cô ta tuyệt thế à?”

“Đương nhiên!”

“Vậy giờ anh còn chắn đường tôi làm gì? Thích bị nhục à?” Chu Nhân Trạch ngớ ra mấy giây không nói nên lời. Giờ phút này, Vân Thường cảm thấy khoái chí, dường như bực tức hai ngày qua theo câu này đua nhau đổ ra.

Tiếc nuối duy nhất là cô không thấy đường, bỏ lỡ vẻ mặt Chu Nhân Trạch bây giờ. Chậc, Vân Thường len lén thở dài, nếu có Lục Diệp ở đây thì hay rồi, đợi về nhà cô có thể hỏi anh.

Không muốn dây dưa với Chu Nhân Trạch thêm nữa, Vân Thường quay lưng bỏ đi, được vài bước sực nhớ ra gì đó, cô đột ngột dừng lại, quay đầu gọi “Chu Nhân Trạch?”

Chu Nhân Trạch tưởng cô thay đổi ý định, đáp một tiếng, đương lúc cân nhắc nên nói tiếp thế nào, thuận thế đáp ứng hay là nên hù dọa cô thì nghe Vân Thường điềm đạm lên tiếng “Quên không nói, chúc các người hạnh phúc! Lúc kết hôn đừng quên gửi thiệp cưới cho tôi!”

Chu Nhân Trạch không bám theo nữa, Vân Thường thở hắt ra. Cô không phải kiểu người thích dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, quá khứ là quá khứ, chẳng có lý do gì có thể đảo loạn cuộc sống hiện giờ của cô.

Thật ra mình cũng quá vô tình đi, Vân Thường nghĩ thầm, Lục Diệp mà dám lâu không về như thế, cô cũng quên anh luôn! Hứ!

“Sao về nhanh vậy?” Đẩy cửa vào nhà, Lục phu nhân giật mình. Con bé này cứ quấn lấy bà đòi ra ngoài đi dạo, kết quả mới đi có mấy phút đã về rồi.

“Bên ngoài hơi lạnh, con không muốn đi nữa.” Vân Thường cười cười cởi khăn quàng trên cổ xuống, nương theo tiếng đi tới ngồi xuống cạnh Lục phu nhân.

Lục phu nhân ngước nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, khóe môi cong cong, không nói gì.

“Nào, Vân Thường, ăn thanh long đi con, Giản Viễn Đường đưa tới đó, toàn đồ tươi nhất.” Lục phu nhân nhét một miếng thanh long đã cắt xong vào miệng Vân Thường.

Khẩu vị của bà và Vân Thường rất giống nhau, cơ bản bà thích ăn gì Vân Thường cũng thích hết. Quả nhiên, Vân Thường cắn một nửa, cười tít mắt “Ngọt quá.”

“Ăn nhiều vào.” Lục phu nhân đẩy dĩa trái cây tới trước mặt Vân Thường, bản thân cầm khăn tay người làm đưa lau tay.

Vân Thường gật đầu, cũng không khách sáo, ăn xong miếng thứ nhất liền cầm lấy miếng thứ hai.

“Ngày mai đi tụ họp với mẹ nhé?”

“Khụ khụ,” Miếng trái cây tuột xuống cổ làm Vân Thường suýt nghẹn “Mẹ, con…”

“Đừng lo.” Lục phu nhân vỗ vỗ lưng cô “Là sinh nhật một người bạn gái của mẹ, không bao nhiêu ngườ


XtGem Forum catalog