
ôi chỉ nhìn
thấy chiếc Tuyết Phật Lan kia đột ngột mất khống chế, nhanh chóng đánh
về phía ven đường, chỉ nghe uỳnh một tiếng, chiếc Tuyết Phật Lan đụng
thật mạnh vào vách đá ven đường. Đầu xe kịch liệt va chạm với vách đá,
sát bắn ra tia lửa điện, theo tiếng két, chiếc Tuyết Phật Lan sượt vách
đá trượt mấy thước xong, phun ra một luồng khói đặc, rồi trở nên im lìm.
Tôi lắp bắp kinh hãi, lập tức dừng
xe, mở cửa xe liền chạy tới chiếc xe kia, trong mũi chỉ ngửi thấy một
luồng khói đặc cùng mùi cháy xém. Chiếc xe Tuyết Phật Lan chúi đầu vào
vách đá, đầu xe lõm vào, lực va chạm lần này không nhẹ.
Tôi không mở được cửa kính xe, cách
lớp kính, tôi nhìn thấy người lái xe đổ mình về phía trước, đầu đập lên
kính xe, rõ ràng có thì nhìn ra lái xe là một phụ nữ.
« Này ? Cô thế nào ? » Tôi lớn tiếng gọi, nhưng người trong xe không hề phản ứng, lại kéo cửa xe, cửa xe dĩ
nhiên đã khóa, bất kể tôi kéo thế nào, đều không ăn thua.
Bên cạnh hết xe này đến xe khác gào
rú lướt qua, thế nhưng không có xe nào dừng lại, cũng bởi, chạy xe ban
đêm trên đường cao tốc, mọi người đều vội vàng, ai còn có tâm tư dừng
lại bên đường xem việc đâu đâu.
Tuy đệm khí có mở ra, nhưng lái xe
này dường như không thắt dây an toàn, cho nên đầu mới đụng vào kính xem, đệm khí không bảo vệ được cho cô ta.
Không thể đợi thêm nữa, tôi cắn
răng, lập tức lộn trở lại xe lấy ra búa công cụ, đập thật mạnh vào kính
xe, kính xe vỡ vụn, tôi đưa tay vào trong, rốt cục chạm được đến nút tự
khóa, mở cửa xe rồi kéo lái xe từ chỗ ngồi ra ngoài.
Kéo tới vùng an toàn, nhờ ánh đèn xe tôi, tôi nhìn thấy trên mặt cô ta đầy máu, lại cúi đầu xuống nghe hơi
thở của cô, vẫn còn hơi thở mỏng manh.
Lúc này rốt cục có một chiếc xe ngừng lại, lái xe là một đôi nam nữ, bọn họ hét về phía tôi : « Có chuyện gì xảy ra vậy ? »
Tôi hô lên: « Mau điện thoại gọi xe
cứu thương. » Nói xong, tôi lập tức bắt hai tay lên ngực trái người phụ
nữ này để làm phương pháp cấp cứu cho tim hồi đập. Tuy tôi không phải
rất chuyên nghiệp, nhưng hồi còn ở đại học, tôi cũng từng tham gia học
cứu hộ, động tác cứu hộ đơn giản tôi cũng có biết một chút.
Khi hai người kia lập tức gọi điện
thoại tới trung tâm cấp cứu, tôi ở bên cạnh không ngừng ép lên tim của
cô ta, tôi chỉ mong cô ta có thể mau chóng tỉnh lại, cô ta không chết,
chỉ là hôn mê, hơi thở hiện giờ lúc có lúc không, nếu tôi không cấp cứu, cô ta không chừng sẽ chết.
Hai mươi phút sau, cảnh sát giao thông và xe cứu thương gần như đồng thời chạy tới.
Cảnh sát giao thông đi cùng tôi tới bệnh viện để ghi biên bản.
Đến bệnh viện, bác sĩ vội vàng đưa
cô ta tới phòng cấp cứu để chữa trị, tôi thì ở một bên kể lại tình hình
lúc đó với cảnh sát giao thông.
Một cảnh sát khác chạy tới, đưa một
cái túi kiểu phụ nữ cho đồng nghiệp, « Cái này là tìm được trong xe cô
ta, bên trong chắc có tư liệu của chủ xe. »
Đồng chí cảnh sát đeo găng tay, ghi lại, sau khi tìm được chiếc di động, anh ta bắt đầu đọc các số điện thoại trên màn hình.
Tôi cúi đầu nhìn, như vậy mới phát hiện ra trên tay và trước ngực mình tất cả đều là máu.
Tôi sợ Đinh Đinh lo lắng, liền gọi điện thoại cho cô ấy.
“Ở trên đường cao tốc, đằng trước có một chiếc xe gặp tai nạn…, ừ,… anh không sao, không phải anh bị đâm xe,… yên tâm đi!”
Cảnh sát giao thông đã liên lạc được với người nhà của cô ta, sau khi ghi chép biên bản hỏi tôi cụ thể rõ
ràng tai nạn xe xong, tôi đang muốn rời đi, lại biết được tin người nhà
của cô ta đã chạy tới nơi.
Người đến là cha mẹ cô. Biết con gái xảy ra tai nạn xe cộ, hai ông bà già trong lòng nóng như lửa đốt, bà mẹ vô cùng lo lắng túm lấy một vị bác sĩ liền hỏi : « Con gái của tôi thế
nào ? Thế nào ? »
Cha cô ta ngược lại còn có vẻ trầm
ổn, dù căng thẳng lại khổ sở nhưng vẫn còn có thể trấn định thần khí,
vừa hỏi bác sĩ : « Bị thương đến mức nào ? » rồi lại nhẹ nhàng trách cứ
vợ, « Không cần kích động, bác sĩ đang cấp cứu, em gọi lớn như vậy,
không phải làm cho bác sĩ càng tâm phiền ý loạn sao ? »
Tôi vô tình đánh giá hai ông bà này, khí chất của bọn họ rất tốt, trong lời nói tuy có lo lắng, nhưng cũng không mất lễ độ.
Cảnh sát đi tới nói với ông ta, «
Bước đầu xem ra là do điều khiển xe khi mệt mỏi, tốc độ xe lại quá
nhanh, may mắn có vị tiên sinh này đã cứu con gái của ông. »
Vị kia lập tức nói lời cảm tạ với tôi.
Tôi lịch sự trả lời : « Chuyện bản năng phải làm thôi. »
Ông già kia vô cùng cảm kích : « Phải gọi anh là gì ? »
Tôi lễ phép đáp lại : « Phó Gia Tuấn. »
Lại một vị bác sĩ đẩy cửa đi ra, hai ông bà già lo lắng chạy qua, tôi đứng ở cách đó không xe, theo như lời
bác sĩ nói, tôi nghe thấy cô ta đã không còn đáng lo.
Nếu cô ta đã không còn đáng lo nữa, tôi có thể lặng lẽ lui khỏi rồi.
Đi khỏi bệnh viện, nhìn lên đồng hồ, đã rạng sáng rồi.
Về nhà, Đinh Đinh nghe thấy tiếng
cửa, kích động đi chân trần chạy xuống giường, vội vàng chạy tới bên
cửa, vừa nhìn thấy tôi, liền quấn lấy tôi như cơn gió, đầu tiên ôm lấy
tôi rồi nhìn tôi, « Gia Tuấn, anh không sao chứ ? »
Tôi hôn một cái lên mặt cô ấ