
ta sẽ đồng ý, bởi vì Schumann đã đồng ý giúp ông ta tranh
cử tổng thống nhiệm kỳ kế của nước H. Bất quá những việc ấy đều cần có
thời gian để điều đình, cho nên chúng ta phải sống qua mấy ngày then
chốt nhất này. Đường, người có thể chia cắt chúng ta ngoại trừ chính bản thân chúng ta ra thì không có ai khác, đừng tự cho là đúng mà thay anh
làm những chuyện em cảm thấy nên làm nữa, tình yêu là từ hai phía."
Arthur ôm cô vào lòng, ôm chặt eo cô, khuôn ngực dày rộng ấm áp che chắn hết sự lạnh giá khắp bốn phía.
Lúc này Đường Mật mới hoàn toàn giác ngộ, làm sao cô lại quên mất anh của
Arthur – Schumann cơ chứ? Tuy thoạt nhìn là một ông chủán cơm ôn tồn tao nhã lại khôn khéo lõi đời nhưng kỳ thực tộc trưởng gia tộc Solomon mới
là thân phận thật của anh ấy, là một ông vua không ngai nắm trong tay
vương quốc vận tải đường thuỷ của Tây Âu, anh ấy làm sao có thể khoanh
tay đứng nhìn em trai duy nhất của mình rơi vào khốn cảnh tử vong được?
Huống chi lúc trước Schumann đưa Arthur vào Cục Tình Báo Quân Sự Số Sáu
là để bảo vệ anh chứ không phải để đưa anh vào lồng giam.
Đường Mật ngẩng đầu vừa định nói gì đó lại bị Arthur dùng ngón tay chặn môi
lại, sau đó đem vật gì đó cũng mang cảm giác mát lạnh tương tự đeo vào
ngón tay cô. Cô cúi đầu nhìn, hóa ra là chiếc nhẫn ngọc lục bảo kia,
ngực không khỏi dâng lên một nỗi chua xót khổ sở. Cô không bao giờ quên
đêm đó tại quán rượu nhỏ mình đã mang theo đau đớn tê tâm liệt phế như
thế nào mà tháo nó ra, cẩn thận đặt trong túi áo Arthur, bây giờ nó đã
trở lại lần nữa, mang theo tình yêu mãnh liệt cùng dây dưa lúc ban đầu
quấn lấy ngón tay cô. Đôi mắt màu lục sâu như biển cực nóng mà dịu dàng kia của
Authur như kim châm vào hai mắt cô, chóp mũi nóng lên, nước mắt cố nén
nhiều ngày từng tầng một trào ra.
Arthur áp trán với trán cô, hai tay vuốt ve gương mặt cô, ngón tay hơi thô ráp lau đi nước mắt của cô, giọng nói trầm lắng mang theo đau đớn đè nén:
"Đừng tháo nó ra lần nữa đấy, lần nào em cũng độc ác tuyệt tình rời bỏ
anh như vậy, lúc ở trong rừng là như vậy, ở nước Z là như vậy, ở trong
quán rượu của trấn nhỏ cũng như thế. Còn anh thì lần nào cũng giống như
phát điên đi tìm hình bóng em khắp địa cầu, hoảng loạn không biết làm gì là thế, sốt ruột khó nén là thế, nhưng đến khi tìm được em lại vẫn sợ
hãi vô cùng, sợ em lại một lần nữa bỏ đi. Xin em đừng khiêu chiến lý trí và dũng khí của anh nữa..."
Arthur nhìn khuôn mặt khiến mình tinh thần không yên trước mắt, nước mắt Đường Mật từng đợt trượt qua ngón tay anh, cũng từng đợt lướt qua lòng anh,
in xuống dấu ấn không thể phai mờ. Chất lỏng hết sức nhẹ nhàng dừng trên đầu ngón tay lại mang theo sức nặng không thể chịu đựng, nặng tới nỗi
linh hồn anh đều phải thở dốc. Anh không dám nói ra lời sâu trong lòng
mình, rất sợ sẽ dọa đến cô, cũng rất sợ không cách nào khống chế được lý trí của mình. "Nếu như lại mất đi em lần nữa, anh sẽ bẻ gãy hai cánh tự do của em, để em mãi mãi cũng không thể bay khỏi bên cạnh anh." Đó vốn
là những gì anh muốn nói nhưng anh đã cố gắng nuốt lại vào sâu trong cổ
họng, nghẹn đến ngực cuồn cuộn từng hồi nhưng chỉ có thể không ngừng
liếm đi nước mắt của cô, mặc cho hương vị mặn đắng lan tràn cả khoang
miệng.
Đường Mật nhìn mặt Arthur, lông mày phóng khoáng đang nhíu chặt đến hướng lên trên, lông mi dày rủ xuống, giống như đang ra sức áp chế gì đó, mỗi cơ
thịt trên mặt đều căng chặt không chỗ nào không cho thấy nỗi đau sâu
trong lòng anh. Không có nước mắt, nhưng sức nặng còn hơn nước mắt rất
nhiều, đó là nước mắt bi thương tan nát tim phổi của một người đàn ông
bị tổn thương đến cực độ nhưng lại ngưng đọng lại.
Lúc này cô mới biết được mình đã làm tổn thương anh đến mức độ nào. Đúng
như Lý Kỳ đã nói: "Tình yêu không phải là chuyện của một người." Cho tới nay cô vẫn luôn cố chấp đem cái mình gọi là lý trí cùng kiên cường dựng thành hàng rào sắc nhọn ở giữa hai người, không chỉ làm mình bị đâm đến máu me đầm đìa mà cũng đâm anh mình đầy thương tích, lại không hề nghĩ
tới tâm tình thật sự của anh, cũng như tâm tình khát vọng cháy bỏng của
chính mình.
"Em xin lỗi, Arthur!" Đường Mật ôm cổ Arthur, vùi mặt vào bờ vai anh mặc
cho nước mắt tuôn trào. Nỗi đau ly biệt không thể làm cô rơi lệ, công
việc vất vả cũng không thể làm cô rơi lệ, thậm chí biển Bering nguy hiểm trí mạng cũng không thể làm cô rơi lệ, nhưng chỉ một câu nói của anh đã có thể làm cô lệ rơi đầy mặt mà không biết làm sao, giống như một đứa
bé bất lực.
"Cô gái ngốc, chỉ cần em đừng không nói tiếng nào đã bỏ đi nữa là được
rồi." Arthur vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, một lần lại một lần, thân
thể mảnh khảnh của cô tựa như tượng người bày trí ở cửa hàng gốm sứ của
mẹ lúc anh còn nhỏ, tinh xảo đến gần như không cầm hết một bàn tay được. Mẹ mất sớm cùng việc thiếu thốn tình thương của cha khiến anh đối với
nhưng thứ mình yêu thích có một loại ý muốn chiếm hữu gần như lệch lạc,
nhưng Đường Mật đã làm cho anh hiểu được yêu một người không chỉ chiếm
hữu là đã đủ.
Arthur lấy từ vạt áo ra một tấm ả