Hạnh Phúc Cách Mình Bao Xa?

Hạnh Phúc Cách Mình Bao Xa?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngắn

Lượt xem: 32831

Bình chọn: 7.5.00/10/83 lượt.

mà hỏi:

"Tại sao anh lại khéo tay như thế? Còn tài lẻ gì mà anh giấu em nữa không?"

Anh chỉ cốc đầu tôi mắng yêu:

"Em cũng học nấu ăn dần đi. Con gái gì mà không biết vào bếp"

"Không, em không học đâu"- Tôi chu mỏ lên nhõng nhẽo- "Em muốn cả đời này anh là đầu bếp của riêng em. Mỗi sáng sẽ mang đồ ăn tới giường gọi em thức dậy. Mỗi ngày chúng mình sẽ cùng nhau đi chợ, anh nấu cơm, em rửa bát..."

Nhưng hôm nay, vào ngày sinh nhật mình, chỉ còn tôi một mình đi mua bánh sinh nhật, tự chúc mình sắp trở thành một người mẹ. Ngồi một góc trong phòng ăn bánh mà nước mắt tôi rơi lã chã. Ngay cả ngày sinh nhật tôi, anh cũng quên luôn rồi sao? Nếu như tôi nói với anh rằng, chúng ta sắp có con rồi, anh có quay lại giữ lấy tôi không?

23h50p, điện thoại rung lên, là dãy số của anh, tôi sửng sốt, vội vã lấy tay quệt đi hai hàng nước mắt rồi mới dám nhấn nút nghe. Trong điện thoại vang lên giọng nói yếu ớt:

- Em vẫn khỏe chứ??

Bao lâu không liên lạc, đây là câu nói đầu tiên tôi được nghe từ anh. Anh rốt cuộc vẫn còn chút tình thương mà hỏi rằng tôi khỏe hay không ư?

- ... Em vẫn khỏe.

- Ừ, vậy thì ngủ sớm đi nhé. Sang đông rồi, ra ngoài đừng quên đeo khăn ấm!- Anh sụt sịt nhắc lại những lời quan tâm của trước kia. Nước mắt tôi lại lăn dài. Anh... hình như cũng đang không khỏe.

- Anh bị cảm à?

- Không sao đâu!

- Anh uống thuốc chưa? - Tôi lo lắng hỏi.

- Không cần. . .

Anh rất ít khi bị ốm, nhưng mỗi lần ốm lại chẳng bao giờ chịu uống thuốc. Có lần anh bị cảm nặng, tôi mua thuốc qua nhà bắt anh uống. Anh kiên quyết nói không. Tôi giận dỗi ném túi thuốc phía đuôi giường định bỏ về thì anh giữ lấy cổ tay tôi lại, khó khăn nói: "Em biết nấu cháo không? Nấu cho anh một nồi cháo, anh ăn vào là khỏe ngay thôi!"

Tôi đứng trong bếp một hồi, cuối cùng cũng xong được nồi cháo. Vậy mà lúc bắc ra lóng ngóng thế nào lại bị cả ngồi cháo nóng hổi ụp thẳng vào chân, chỉ biết khóc um lên khiến anh đang ốm trong giường cũng phải hoảng hốt bật dậy ra xem tôi thế nào. Tôi tới thăm người ốm, không những không làm được gì, rốt cuộc lại phải để người ốm chăm cho mình. Là anh lấy khăn lạnh trườm cho tôi, là anh hàng ngày đều qua đưa đón tôi đi học. Hai năm yêu nhau, tôi cứ luôn dựa dẫm vào anh như thế, không nghĩ rằng có ngày, anh sẽ bỏ tôi mà đi.

Tất cả, chỉ là những chuyện xảy ra trong quá khứ, hiện tại bây giờ, chúng tôi chẳng còn là gì của nhau nữa, tôi lấy tư cách gì để hỏi rằng anh đã uống thuốc chưa?

- Anh... anh còn chuyện gì nữa không?

- Chúc em sinh nhật vui vẻ!

Tôi cố giấu nỗi xúc động vào trong lòng, hỏi tiếp:

- Không còn gì nữa à?

- Ừ!... Hết rồi.

- Vậy... em tắt máy đây.

- Ừ! Em tắt đi!

Tôi không kiềm chế được bản thân, cũng không kìm được những dòng nước mắt đang ồ ạt rơi xuống. Anh rõ ràng là còn yêu tôi, vậy sao lại khiến tôi phải như thế này? Chúng tôi thay phiên rạch những đường thật dài lên trái tim nhau, cuối cùng chính mình lại là người chịu tổn thương sâu sắc nhất. Nếu như anh hết yêu tôi, đừng có như vậy với tôi nữa. Nếu hết yêu tôi thật, ngày hôm nay tốt nhất đừng gọi cho tôi. Đừng như trước kia, luôn đợi tôi tắt máy trước.

"Nói hết yêu em đi, để em đừng nhớ về anh nữa!"

Sinh nhật năm nay, không hề vui như lời anh chúc. Sinh nhật năm này, ngoài đứa con đang hình thành trong bụng, tôi chẳng có bất kỳ ai bên cạnh mình.

"Con à, con bảo mẹ phải quên bố làm sao đây?"

Phải mất bao lâu để quên đi một người? Phải bao nhiêu giờ đồng hồ trôi qua tôi mới có thể quen dần với cuộc sống thiếu vắng một bóng hình? Phải đến khi nào tôi mới có thể trở về với cuộc sống yên ả như trước kia? Tôi hoàn toàn không biết.

Hai tháng tiếp theo cứ vậy mà từ từ trôi đi. Đứa bé trong bụng ngày càng lớn hơn, bác sĩ nói là con gái, rất khỏe mạnh. Tôi hạnh phúc, nước mắt ứ ra khi nhìn lại những phiếu siêu âm mỗi tháng.

Tôi đi siêu thị mua đồ cho con, lựa từng món đồ một, tất cả đều là một màu xanh mà anh thích. Tôi hy vọng con tôi sẽ giống anh, đừng hậu đậu như mẹ của nó.

- Chị!

Tiếng gọi quen thuộc vang lên, tôi đưa mắt lên nhìn, là em gái của anh. Cô ấy nhìn rất lâu vào chiếc bụng bầu của tôi, nghẹn ngào hỏi:

- Cái thai... là con anh em?

Tôi từ rất lâu rồi, đã học được cách cư xử bình thản trước mọi việc xảy ra với mình. Chỉ mỉm cười gật đầu đưa tay đặt lên bụng.

- 6 tháng rồi, là con gái!

- Em không hề biết!

- Chị không nói với bất kỳ một ai.

- Chị ngay cả anh em mà cũng không nói?

- Có lẽ không cần! Vốn dĩ nhiều chuyện không nhất thiết cứ phải nói ra!

- Anh em ở trong viện 2 tháng nay rồi.

- Anh ấy bị làm sao?- Tôi sửng sốt.

- Bác sĩ nói anh ấy bị u não, phát hiện từ 4 tháng trước, đã phẫu thuật xong, nhưng anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.

Tôi lặng đi, bàn tay đang lựa c


Lamborghini Huracán LP 610-4 t