Snack's 1967
Đến Khi Nào Em Trở Thành Duy Nhất?

Đến Khi Nào Em Trở Thành Duy Nhất?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngắn

Lượt xem: 321012

Bình chọn: 8.5.00/10/101 lượt.

ền kéo anh đến cuối ngõ, ném vào mặt tôi một quyển sổ, hét lên.

- Đọc đi, và hãy xem anh đã làm những gì, đồ khốn!

Anh sững lại, nhặt cuốn sổ rơi dưới đất lên, lật mở từng trang. Những dòng chữ run rẩy, nhòe đi bởi nước mắt, cô đã viết những trang nhật kí này trong tâm trạng như thế nào? Làm sao anh có thể hiểu được? Những con chữ như những mũi dao sắc nhọn, đâm vào trái tim anh, khiến anh đau đớn, nghẹn ngào.

"Ngày...tháng...năm...

Tại sao em nói muốn rời xa anh, mà một câu níu kéo em lại, anh cũng không chịu làm? Anh muốn bắt em cứ phải đuổi theo anh mãi đến bao giờ? Sao không thể ôm lấy em, và nói rằng em là duy nhất?Vy thật sự quan trọng với anh đến thế sao? Vậy còn em? Còn em thì sao?"

"Ngày...tháng...năm...

Một tháng rồi, sao anh vẫn chưa đến tìm em? Anh có biết em nhớ anh đến thế nào không? Em muốn gặp anh lắm, nếu như...em không thể gặp lại anh nữa, có bao giờ anh hối tiếc không? Em phải chờ hai chữ "mãi mãi" đến bao giờ hả anh? Em muốn gặp anh, nhưng cũng không muốn gặp. Căn bệnh này quái ác quá, giờ em không còn là con bé đáng yêu dễ thương ngày nào anh đã yêu nữa. Cổ họng của em đau lắm, em cảm thấy tiếng nói của mình ngày càng nhỏ đi rồi. Giờ thì cả nói cũng khó, em không cách nào hát cho anh nghe được nữa rồi. Anh luôn muốn nghe em hát mà, phải không? Em cô đơn quá, nhớ anh nhiều lắm."

"Ngày...tháng...năm...

Anh sẽ không bao giờ đến tìm em nữa phải không? Em vẫn biết rằng bản thân mình thật ngu ngốc, tự làm tổn thương đến trái tim mình, nhưng vẫn không cách nào rời bỏ anh. Chẳng có cuộc tình nào có thể kéo dài khi có người thứ ba. Em biết trách ai đây? Trách anh không chung thủy, trách Vy xen vào giữa anh và em, hay là trách chính bản thân mình không đủ khả năng giữ lấy anh? Trái tim anh giống như một nắm cát, dù em có cố gắng nắm chặt đến mấy thì những hạt cát vẫn sẽ luồn qua kẽ tay mà bay đi mất. Thay vì nói với nhau câu tạm biệt, thì có lẽ nên nói là vĩnh biệt. Vì em biết, ngày em trở thành duy nhất sẽ mãi mãi không thành hiện thực. Rồi sẽ có một ngày anh nhận ra, người con gái ấy đáng được trân trọng hơn em. Không hẳn là một câu chia tay, nhưng giữa anh và em, có lẽ đã là một dấu chấm hết rồi.

Lúc này...anh có đang nhớ đến em không?"

"Ngày...tháng...năm..

Hôm nay, em phải nói tới năm lần, từng từ, từng từ một, Huyền mới có thể nghe rõ những gì em nói, em cảm thấy mình không ổn thật rồi. Em sợ lắm, ba tháng rồi, em vẫn chưa gặp anh. Em muốn gặp anh, nhưng giờ này chắc anh chỉ muốn ở bên cạnh Vy thôi, phải không? Nếu anh nhìn thấy em lúc này, chắc anh sẽ chán ghét em mất. Mái tóc đen nhánh mà anh yêu đã rụng hết rồi, giờ em vừa gầy, vừa trọc, rất xấu xí. Nhưng mai là sinh nhật của em rồi, em muốn gặp anh, muốn cùng anh ra biển, anh đã từng hứa với em, rất nhiều lần rồi."

Quyển nhật kí rơi xuống đất, một cơn gió thổi qua, làm lật tung những trang giấy, nhưng lại không thể làm khô đi những giọt nước mắt của anh rơi trên đó. Anh ôm lấy ngực trái, cố gắng hít căng đầy lồng ngực, nhưng lại thấy vô cùng khó khăn, chỉ thấy lồng ngực mình lạnh buốt, đến tê tái cả người.

Ngày họ quyết định rời xa nhau, An hỏi anh:

- Anh yêu em không?

- Yêu. - Anh trả lời.

- Yêu nhiều không?

- Nhiều.

Cô cúi đầu, ngập ngừng một chút rồi khẽ hỏi:

- Vậy đến bao giờ em mới là duy nhất?

Gương mặt anh thoáng biến sắc. Anh trầm mặc một lúc lâu rồi bình tĩnh trả lời:

- Đợi đến bao giờ anh coi em là duy nhất đi.

An "à" một tiếng, xoay người ra hướng khác, che giấu đôi mắt đỏ hoe. Anh đau lòng nhìn cô, ôm chặt lấy cô từ phía sau, gục đầu lên hõm cổ của cô. Anh muốn an ủi cô, nhưng bản thân anh lại không biết phải nói thế nào, cũng không có tư cách để nói bất cứ điều gì. Anh cứ thế ôm cô thật lâu, để cô lặng lẽ khóc trong vòng tay mình.

Cô nói:

- Mất bao lâu để chờ hai từ "duy nhất" hả anh? Em không sợ chờ đợi, em chỉ sợ...ngày em chờ...sẽ không đến...

Lúc ấy, anh vẫn chưa hiểu lời cô nói có ý gì. Đến giờ, anh mới có thể hiểu...nhưng...đã quá muộn rồi...

Huyền đứng quay lưng lại với anh, anh không dám chắc cô có đang khóc hay không, bởi cô liên tục khịt mũi, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.

- Khoảng thời gian đầu bị ung thư thực quản, nó giấu hết tất cả mọi người, một mình dồn hết tiền bạc, âm thầm đi chữa bệnh. Đến khi bệnh nặng hơn, khó giấu được nữa, nó mới chọn cách rời xa anh... - Giọng nói của cô nghẹn đi, nức nở - Nó chỉ muốn quãng thời gian cuối cùng của mình, được yêu, và nhận được tình yêu một cách trọn vẹn, không phải ghen tuông, không phải chia sẻ với bất cứ ai. Vậy mà suốt ba tháng, anh lại chỉ gửi cho nó những tin nhắn sáo rỗng. Nếu anh một lần gọi cho nó, thì anh đã nhận ra giọng nói của nó yếu ớt đến mức nào.

Huyền òa khóc, cô đứng không vững nổi nữa, cô cúi gập người, ôm lấy chính thân thể của mình, nước mắt liên tục rơi xuống, thấm ướt một khoảng đất lớn. Giọ