Yểu Mệnh

Yểu Mệnh

Tác giả: Người Khăn Trắng

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 323313

Bình chọn: 7.5.00/10/331 lượt.

là câu nói cuối cùng của Lệ mà Ba Tài con nghe tiếng được tiếng mất trong màn mưa, để tới sau đó họ hầu như không liên lạc được với nhau mặc dù chỉ đứng cách nhau chưa đấy mười thước. Chiếc ghe đã bắt đầu lắc lư dữ dội và ngay sau đó nó tròng trành theo gió và những đợt sóng lùa cực mạnh. Ba Tài đã phát hiện ghe của mình bị trôi. Anh gáo lên:

- Bám chặt mui ghe!

Anh còn la mấy lần nữa, nhưng đó là những tiếng gào cuối cùng. Bởi nếu có thể nhìn rõ được qua màn mưa thì ắt Ba Tài đã phải bàng hoàng, bởi bóng dáng mảnh mai của Mỹ Lệ vừa bị bần tung ra khỏi ghe.

Mưa gió vẫn hoành hành suốt ba tiếng đồng hồ sau. Chiếc ghe gần như bị lật úp và trôi dạt theo dòng nước đang cuồn cuộn chảy, trên một dòng sông mênh mông…

- Đêm tối mịt mùng...

Cho đến rạng sáng ngày hôm sau…

- Mưa đã bắt đầu tạnh. Người đầu tiên phát hiện ra chiếc ghe mắc cạn ngay trước cửa nhà mình là một lão nông, khi ông vừa đẩy được cánh cửa xiêu vẹo bởi cơn gió suýt làm sập từ đêm qua. Nhìn thấy chiếc ghe nằm nghiêng chiếm hết phần sân, ông kêu lên:

- Ghe của ai mà leo lên tận nhà mình nè bà ơi!

Bà lão đang dọn lại nhà bếp bị mưa dột tứ tung, vừa lên tiếng:

- Chắc là trời cho mình ghe để đi chở lúa trúng năm nay đó. Ông lão nghển cổ sang nhà hàng xóm gọi lớn:

- Năm Xị ơi, qua coi giùm tao coi ghe của ai mà nằm trên sân vậy nè? Từ bên căn nhà lá đã bị sập gần phân nửa mái trước, có tiếng đáp lại:

- Tôi thấy rồi, tính chờ ông dậy báo cho ông biết là của trời cho ông đó, ông Sáu ơi!

Ông Sáu Đời chỉ tính bước lại coi qua, chứ sức ông thì làm sao chuyển dời được chiếc ghe dài gần bằng cái nhà. Nhưng bông ông giật mình khi thấy từ trong ghe có đôi chân trần của ai thò ra ngoài!

- Năm Xị! Mày qua coi, có xác chết đây nè!

Khi Năm Xị chạy qua thì cả bà Sáu cũng có mặt. Bà quá sợ nên run rẩy nói:

- Mau cứu người ta ra đi rồi báo cho chòm xóm biết!

- Thật là tội nghiệp...

Không đợi thêm người, chính ông Sáu đã đẩy được phần mui ghe bị sập lên và thấy được cả người bỉ nạn kẹt bên trong. Ông kêu lên:

- Một người đàn ông Năm ơi!

Khi họ kéo được xác ra thì đó rà Ba Tài! Năm Xị lo lắng:

- Dám còn người trong ghe nữa lắm à!

Anh ta ra sức chui vào trong khoang ghe để tìm. Cuối cùng anh lắc đầu bảo:

- Hết rồi!

Bà Sáu chạy đi tìm chiếc chiếu cũ để đắp xác nạn nhân, nhưng khi vừa cúi xuống thì bà hốt hoảng kêu lớn:

- Còn thở!

Ông Sáu Đời quay lại nhìn rồi cũng reo lên:

- Còn sống thật Năm ơi!

Năm Xị đã đôi lần cứu người chết đuối nên có kinh nghiệm, anh ta la lên:

- Bà Sáu trải chiếc chiếu ra để anh ta nằm lên, rồi mình đốt lửa hơ cho anh ta

ấm, người tím tái hết rồi!

May mắn, sao hơn mười phút hơ lửa, Ba Tài đã hồi tỉnh. Vừa mở mắt ra, anh chàng đã bàng hoàng kêu lên:

- Mỹ Lệ! Em đâu Lệ ơi. Ông Sáu Đời phải trấn an:

- Chỉ có mình cậu trên ghe. Chắc ai đó còn bám víu được ở đâu đó, không sao đâu!

Bấy giờ Ba Tài mới nhìn chung quanh, anh trấn tĩnh lại và bắt đầu mếu máo:

- Sao con vợ tôi nó không chịu bám ghe... nó yếu đuối quá mà, sao chịu nổi sóng gió hả trời!

Sau một hồi gào khóc kêu tên vợ, Ba Tài mới bắt đầu kể lại chuyện mình bị nạn. Anh nói:

- Tôi đang đậu ghe ở giữa kinh Xáng thì gió nổi lên... Ông Sáu chép miệng:

- Ở đây là gần cầu số 5 cách kinh Xáng đến hơn ba chục cây số. Năm Xị cũng nói:

- Lần đầu tiên trong đời tôi mới thấy ghe trôi ngược từ dưới lên trên, suýt chút nữa là trôi tới tận Bảy Núi rồi!

Ba Tài giật mình:

- Đây là cầu số 5 sao? Vậy gần nhà tôi.

- Cậu ở đâu?

- Dạ, ở Vọng Thê, ở trên triền núi Ba Thê. Năm Xị reo lên:

- Gần quê của vợ tôi rồi! Anh quay gọi về nhà:

- Má mấy đứa nhỏ ơi, qua nhìn bà con nè! Vợ Năm Xị chạy qua và la lên:

- Ba Tài đây mà! Trời ơi, sao vậy nè?

Sau khi nghe kể chuyện, chị Năm lo lắng:

- Con Mỹ Lệ hồi còn con gái là đứa bơi lội dở nhất trong đám bạn bè tụi tôi. Sao anh dám cho nó đi theo ghe?

Ba Tài mếu máo:

- Túng tiền quá nên tính đi chuyến này rồi nghỉ luôn. Con vợ tôi nó cũng căn nhằn hoài, không thích đi buôn bán dưới ghe.

- Có ghe chở hàng đi bán đây đó là nhất đời rồi, chỉ hiềm con nhỏ bơi / lội dở, không ưa sông nước thôi. Mà thôi, bây giờ đã như vậy rồi, anh Ba cứ nghỉ ngơi cho khoẻ rồi tôi bảo ông chồng tôi cùng với anh đi tìm con Lệ.

Ba Tài lòng nóng như lửa đốt, liền đề nghị:

- Nhà chị có xuồng, làm ơn cho tôi mượn, tôi muốn đi tìm ngay. Chậm một giây nào là...

Anh ta lại khóc như trẻ con, khiến mấy người chung quanh cũng mủi lòng. Bà Sáu nói:

- Tôi có chiếc xuồng con, chịu được sóng gió, lùm bụi, cậu cứ lấy mà đi. Cần thì ông nhà tôi đi theo giúp nữa.

Năm Xị nói:

- Thôi, chú Sáu ở nhà, để tôi đi với Ba Tài được rồi.

Họ bắt đầu cuộc tìm kiếm, bắt đầu ở chỗ nhà, lần ngược theo hướng gió đi về phía kinh Xáng, băng qua đồng tràm bị ngã tạp vì gió bão.

Lúc gió bão đi ghe chắc chừng vài giờ, còn lúc này Ba Tài không bỏ sót lùm tràm nào còn nhô lên khỏi mặt nước, nên phải mất gần cả ngày mà vẫn chưa tới được kinh Xáng. Năm Xị nói:

- Tôi có nhà người quen


Teya Salat