
hằng chết bầm...À...cái tên Khải Khải đó dã lên đây bắt công chúa đi rồi?
- Là một người đàn ông trẻ....Không biết là ai nữa....
- Ừ.
Rồi ông quay ra chỗ Tiểu Phi đang đơ một khúc:
- Ra cổng sau theo dõi xem công chúa gặp ai.
- Dạ…tôi…sẽ cố làm …tốt
Xong câu,cô gượng cười,bước chân cà nhắc đi ,vừa đi vừa lẩm bẩm như con tự kỷ :'' Công chúa,cô hại tôi thê thảm quá...''
* * *
- Cái...gì? Cầu....hôn ?
Nguyệt Minh đang nhìn hắn, nghe nói xong thì ngạc nhiên …Hắn đang định làm quái gì thế ??
- Ðúng.
Và cùng lúc,hắn quỳ xuống,đua một cái hộp màu đen tím hình trái tim được buộc nơ cho nó ,mở miệng nói giọng đã bớt lạnh lùng hơn chút :
- Ðồng ý ...lấy ta...được không?
- Ngươi...đang...đùa sao....? _ Nó lắp bắp
- Thật,không chút giả dối.
- Nói láo ! Ta không tin,ngươi dã nói là chúng ta nên xa nhau,chẳng lẽ…là.. ngươi quên?
- Nhất thời lầm lỗi.
- Ðó là do ngươi chưa suy nghĩ kĩ,ta không quan tâm.Dẫu sao chúng ta cũng kết thúc rồi.
- Hm.....Thế...nàng....
- Ngươi về đi _ Nó lạnh giọng.Dù cho đau xót,nhưng có lẽ đã đủ rồi,nó muốn hết mọi chuyện tại đây.
- Nàng không hối hận?
- Không.
- Được.Ta đi,nhưng…ta sẽ không bỏ cuộc đâu.
Thiên tim như quặn thắt,nghẹn ngào nói xong câu cuối cùng,rồi bóng hình hắn bước nhẹ đi,khuất sau đám mây đen ..
Còn nó,đứng đó,cũng thẫn thờ chút nào đó.... Nó buồn,nó đau khổ,sao cứ phải làm khổ nhau khi còn yêu nhau? Hay do khoảng cách? Hay duyên nợ đã hết ,không cho phép hắn bên nó nữa,lý trí đã ăn mòn cảm xúc rồi chăng???
- Công chúa.
- Tiểu Phi....
Thấy tiếng gọi mình,nó quay lại,ra là Tiểu Phi,nó ôm lấy Tiểu Phi,không kìm nước mắt...
- Phi....ta...ta có lẽ...nên quên hắn phải không?
- Tôi ủng hộ cô,công chúa..
- Ừm...Về thôi.
- Dạ
* * *
- Aza,ngươi không có mắt sao? – Vừa bước vào đại sảnh,Nguyệt Minh đã va trúng một người,nói đúng hơn là người đó vội đi không thấy nó,nên làm nó bị ngã xuống...
- Xin lỗi,cô có sao không?
- Sao cái đầu ngươi,không thấy bổn công chúa đi sao?
-Công chúa....? – Người đó chợt nhíu mi,một ký ức mơ màng hiện ra trong đầu anh,nhưng không muốn nghĩ tiếp nữa,anh nói nhẹ nhàng:'' Công chúa,người có sao không? Ta là Hắc Vũ Phong,là thần cai quản bóng tối,cũng như trợ thủ đắc lực của tử thần…Nếu có gì hãy truyền ta,ta sẽ giúp’’
Vừa nói anh ta vừa đua tay xuống có ý đỡ nó lên,nó nắm lấy ,để anh ta kéo lên,còn Tiểu Phi đứng bên nhìn..
- Ngươi định thừa cơ làm quen ta sao?
- Ta..không có ý đó...
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
- Ta 19 tuổi.
- Ưm....ta 18 tuổi :))
- Ừ,cần ta gọi thái y không?
- Không....may cho ngươi là bổn công chúa chúa chỉ bị tổn thương tinh thần thôi đấy.
- Vâng,vậy....Ta cáo lui,ta còn có việc....
Vũ Phong cúi đầu,định bước tiếp thì bị tay nó kéo lại,trừng mắt:
- Khoan.! Ngươi tưởng vậy là xong sao?
- Thế gì nữa? cô muốn gì nữa a? Công chúa của tôi?
- Ngươi làm người hầu cho ta…
What?? O.o Cái gì thế? Anh ấy có nghe nhầm không,một vị thần tối cao chỉ đứng sau tử thần với công chúa mà phải..
- Ta..không…đường đường là..
- Ngươi đừng nói nhảm nữa,làm người hầu cho ta là cơ hội hiếm có đấy,ta thì rất ít nhận ai làm người hầu…
- Hazz..thôi được,khi nào thích cứ gọi ta…
- Quân tử nhất ngôn.
- Ừ,ta sẽ không nuốt lời.
Nguyệt minh cười,lần đầu nó thấy người thú vị như vậy,nhưng cũng đã có cảm giác gặp hắn ở đâu rồi…Nó không hay rằng người này chính là……Rốt cục người này có gì với hắn? (Đọc giả thắc mắc không :3 Hihi,mình sẽ dần dần tiết lộ )
Tiểu Phi đứng bên nhíu mi,hai người này đúng là ‘’chó’’ cãi với ‘’mèo’’,đấu đá nhau mà người khác thấy kinh kinh J
P/s: Vâng,sau khi thi xong hết môn học thuộc J Tác giả đã trở lại với một bản chất lợi hại và quyết định viết thêm nhiều chap nữa(tùy thời gian rảnh) ^^ Sẽ xuất hiện người thứ 3,mọi người đừng có giận mình ác nha :D Hihi.À không,là người cũ thì đúng hơn,hắn mới chính là người thứ 3 ~
Nhận xét+ ủng hộ nha <3 <3
- - - - Đôi chút nói về cách xưng - - - -
- Phong Hàn Nhược Thiên - Hắn
- Lâm Nguyệt Minh - Nàng
- Hắc Vũ Phong - Y
* * *
Buổi sáng.
Bây giờ ở vương quốc bóng đêm tuy là ban ngày,nhưng bóng tối vẫn bao trùm lấy nơi đây.Lấp lánh sau những đám mây không rõ hình thù là những ngôi sao sáng đổi ngôi lấp lánh tạo ra ảo giác sắc màu do những vị thần của vương quốc tạo ra để làm đẹp cho chính nơi mà họ sinh ra. Mặt trăng vẫn còn hiện lên to lớn và vàng rực trước đôi mắt ngọc đẹp mà nàng đang đưa nhìn sau tấm màn cửa sổ của phòng.
Nàng đang ngồi thẫn thờ trước ghế,ánh mắt có vẻ rất xa xăm,nhìn đi đâu đó vô tận,không điểm dừng. Ký ức mơ hồ,quá khứ ,tương lai,hiện tại,đều lộn xộn làm nàng phải ngỡ ngàng không thể thoát khỏi những khó khăn đau đớn trong tâm trí . Từng đợt nếp nhăn nhó trên trán nàng dần đổ xô lại, nàng thấy khó chịu lắm,khi mà không giải đáp được điều trong lòng bây giờ. Tại sao vương quốc bóng đêm lại có ánh sáng,chẳng phải đã gọi là bóng đêm thì chỉ toàn bóng đêm sao? Rốt cục chuyện quá khứ của vương quốc này nàng có biết hay không? Hoặc là nàng không thể nhớ lại...
Và nghĩ rồi,nàng lại nhìn ánh trăng mờ ảo