
tức vào trong rồi,thầm mong nàng trả thù và cứu hắn ra giùm đi.! Nhảy xuống ngựa đã bị bao vây lại ,không khí để thở mà cũng không có,nghĩ lại thấy thật phiền hà mà!
Ý khoan,nãy giờ để ý hắn không thấy vệ sĩ của hắn đâu cả? Phải chăng trốn một mình bỏ rơi hắn rồi?Cũng quá lạ,hắn lúc nãy đã thấy nàng bàn tán gì đó với bọn họ?Nàng đang định làm gì thế?
Nàng vừa vào đại sảnh đã nhìn ngó xung quanh khiến y ngạc nhiên vô độ,phủ của y có lẽ nhỏ hơn phủ hắn,nhưng đâu đến nỗi nàng phải xăm soi kỹ vậy?
hay là nơi đây không hợp với một tiểu thư khuê các,hoặc là quá bẩn thỉu chẳng hạn? Y suy nghĩ mà khiến bản thân thật khó tin,y khá quen với nơi này nên không nhận ra vẻ đặc biệt của nó đâu.
'' Nàng nhìn gì thế?''
'' À...không có gì,ta chỉ cảm thấy nơi này không có vẻ hoài cổ gì cả,trông rất phát triển'' Nàng cười nhẹ rồi lắc đầu sau đó trả lời y
Quả thực nơi đây làm nàng khá tò mò,lần đầu nàng thấy một phủ mang đậm nét thế kỉ 21 như thế! Sân được trồng toàn hoa dại nhưng đã nổi bật lên vẻ đẹp sang trọng của nó.Gỗ không cao cấp nhưng thơm nức mùi của sơn mà chỉ hiện đại mới sản xuất được.Không gian không quá rộng lớn bao la nhưng rất đồ sộ nguy nga,được thiết kế bao trùm lấy vẻ đẹp của tự nhiên và tiếng hoang dã của sự sống.
Y nhìn nàng một hồi rồi sau đó nhớ lại có hắn,bước ra ngoài lo vài việc và sắp xếp chỗ để tống hắn vào trong.Rồi một lát quay lại dẫn nàng đi dạo.
Một lát sau,y và nàng dừng bước trước một căn phòng khác,đó là nơi ở mới của nàng.Nàng cảm thấy rất bồn chồn đẩy cửa căn phòng và bước vào.Trong đây đúng là thật đẹp,nhưng nó cổ đại hơn ở ngoài,sao lại kỳ lạ thế nhỉ?
Nàng đi lướt khắp phòng rồi dừng lại trước chiếc giường ngủ,sau đó bất chợt nhớ ra một điều,quay lại hỏi y,y nhìn nàng rồi lúc sau mới trả lời:
'' Hắn đâu rồi''?
''....Ở khuê phòng cuối cùng của phủ'' Y gượng cười
'' Vậy...nơi đó thế nào ?Chật chội không vậy ah~?'' Nàng lo lắng,nghĩ đến hắn rồi hỏi lại một câu nữa ,mà nàng không biết câu này đã khiến y cảm thấy khó chịu và nghi ngờ về nàng.
''Sao nàng lại quan tâm hắn quá vậy? Chẳng lẽ nàng đang lừa dối ta rằng nàng không yêu hắn sao''? Y bực mình ,ghì chặt lấy đôi vai thon thả của nàng
-Ta không có...-Nàng lảng tránh mắt y,vũng vẫy thoát ra khỏi cánh tay đang giữ chặt lấy nàng của y
'' Nói dối'' Y phán một câu lạnh lùng và tàn nhẫn khiến nàng run hết cả người
Nàng bây giờ mới bắt đầu sợ và lo lắng,kế hoạch này rồi sẽ ra sao? Nàng cũng không định giết người đâu,vì nàng mới là trẻ con thôi,nghĩ đến là nàng đã sợ hãi muốn chết rồi.
Y nhìn nàng,cảm thấy mùi lừa dối văng đâu đây,sau đó từ từ lại gần nàng,và..nhấc cằm nàng lên một cách thô lỗ
'' Nói đi,cô đang có âm mưu gì''?
''Ta..ta không có''Nàng lắc đầu,dùng ánh mắt hết sức thành khẩn chĩa về y
'' Chứng minh đi'' Y cười nhạt rồi vuốt nhẹ mái tóc nàng,sau đó nói tiếp:'' Nàng vẫn chưa động phòng với hắn,ta biết...nếu muốn chứng minh hãy làm chuyện đó với ta''
-...Ta...ta...-Nàng sợ hãi lùi về phía sau-Không,ta không muốn hủy hoại sự trong trắng của mình đâu
Bất chợt trong đầu nàng nghĩ về ông lão tử thần kia,nhắm tịt mắt và cầu xin:
'' Thần chết,xin ông hãy giúp tôi thoát vụ này đi...hãy giúp tôi..''
*** Tại Lâu đài của Tử Thần,phân cách Địa ngục với Thiên Đường,Mặt đất với Bầu trời***
'' Huệ Y,ta nghe có tiếng gọi,rốt cục là tiếng gì vậy''? Tử thần ngồi trên một chiếc ngai vàng lớn màu đen,xung quanh là các vị thần,và bên phải là cô con gái Lâm Huệ Y của ông,phía bên trái là một con dơi màu xanh tím với hàm răng nhọn,ông khẽ hỏi cô con gái của mình rồi đăm chiêu suy nghĩ
Cô lấy trong túi ra một quả cầu và nhìn chăm chú,sau đó...vội vàng đưa cho ông xem,ông xem xong thì tím người lại,mặt hơi xanh một chút:
''Sao lại có chuyện này được,chuyện Đô Ty Kim Hoàng đâu liên quan đến Mạc Vũ Hạo?''
''Phụ hoàng,con nghĩ chuyện này đã có nhầm lẫn,vụ cháy đó là do Nhị Hoàng tử làm mà''?Cô nhíu mi rồi sau đó giật mình bẩm báo lại
'' Đúng,vậy thì phải làm sao đây''?
''Phụ Hoàng yên tâm,con sẽ...giải quyết ổn thỏa thôi'' Cô mỉm cười,ngĩ trong đầu một kế hoạch chu toàn rồi trả lời,quả thực chuyện này rất dễ dàng mà,nhưng rồi cô bắt đầu nghi ngờ và hỏi tiếp: -Phụ hoàng,mà...Minh Anh ,hay còn gọi là Lãnh tử yên Linh là gì với người vậy''?
'' Đó là hậu duệ của ta,1000 năm trước nó đã làm mất ngọc bội của ta nên ta đã cho nó xuống trần gian làm người,bây giờ nó không còn nhớ gì về ta nữa...'' Ông nói rồi sau đó mặt nhợt nhạt hẳn,có vẻ ông đã rất buồn..
'' Hazz,con xin lỗi đã làm người buồn ạ'' Huệ Y cúi đầu tạ lỗi rồi biến mất
Chỉ còn ông ở lại,và nhìn qua con dơi kia rồi khẽ nói gì đó:
''Vâng,tôi sẽ đi bảo vệ cho cô Minh Anh,thưa tử thần'' Con dơi đáp rồi bay đi,trước khi nhận được cái vẫy tay của Tử thần cao quý.
====== Quay lại với nàng và y ===========
- Linh Nhi,nàng tỉnh rồi sao - Y ngồi bên cạnh,tay nắm chặt lấy tay nàng,vừa thấy nàng mở mắt,đã vội hỏi han.Trong lòng thì lo lắng vô độ,và tự trách mình đã làm chuyện có lỗi với nàng.
Y cũng không phải tên xấu xa dâm đãng đâu,chỉ là muốn nàng chứng minh lòng trung thành mà t